Viên đạn cuối cùng: Một ngày nào đó……
Location: Rook Island, Pacific Ocean
– Thưa ngài!
– What?- một lão già mặc một bộ vest đã sờn ngồi trên một cái ghế bành ra lệnh cho một tên lính đeo kính trước mặt.
– Chi nhánh châu Á vừa gửi một đội về báo cáo ạ. Shane đã bị hạ ở Việt Nam, tuy nhiên đội sweeper thu hồi được, Ares đã chết, chiến hạm Endurance mất liên lạc, mẫu thí nghiệm số mười hai cũng đã biến mất.
– Thế cháu gái ta?
Tên lính trẻ im lặng….
Đoàng
Hai tên lính đeo mặt nạ bước ra và kéo cái xác đi ra khỏi cửa. Lão già kéo một cái cần trên chiếc xe lăn, ông ta đi ra khỏi cửa, nhìn xuống hang động rộng lớn bên dưới. Hàng ngàn tên lính ở dưới cùng máy bay, xe tăng chiến đấu. Hai bên lão, hàng chục lên lính mặt nạ trang bị tận răng bảo vệ xung quanh lão già. Ông ta đi xuống tầng dưới, đi giữa những tên lính nhân bản đầy tự hào của đế chế Emberland. Chúng thấy lão, ngay lập tức quì xuống chào cung kính. Grantz đi tới giữa hang động, một trụ nước lớn nằm ở giữa, trong đó có một con quái vật bị xé đôi người, giữa trán hắn có một thanh kiếm xuyên qua, người hắn gắn các loại ống dẫn chất và dây nhợ rối tinh. Hắn trông như đã chết nhưng dường như vẫn còn một chút sự sống đen tối trong cơ thể hắn.
– A Shane, đứa con đầu tiên của ta, bữa nay tàn tạ thế này sao?
Tên quái vật đột ngột mở mắt trừng trừng, nước trong trụ sôi lên sung sục, những tên lính vội vàng lui lại, sợ hãi. Shane mấp máy môi, lão già chống gậy đứng dậy, nhìn sát vào ống thí nghiệm.
– Ông già, lâu không gặp! Bao nhiêu lâu nữa tôi thoát ra khỏi cái lồng này?
Giọng nói thều thào phát ra trong loa. Một người mặc áo blouse trắng nói:
– Chừng nửa năm thưa ngài. Thanh gươm đó bằng cách nào đã kẹt vào trong cơ thể của cậu ta, không có cách nào lấy ra được.
Ông ta quay lại nhìn Shane, ánh mắt nheo lại, vẻ thất vọng:
– Vật thí nghiệm số mười hai mạnh đến thế sao?
Shane nổi giận đùng đùng, gào lên, dù thân thể không cử động được:
– Đừng coi thường tôi, lão già!!!!!!!! Lần sau tôi sẽ giết nó.
– Ta biết, nhưng bây giờ, con hay nghỉ ngơi đi.
Lão quay lại xe lăn, rời khỏi đó. Sau lưng lão, Shane nhắm mắt lại, hắn chưa bao giờ đau đến thế, thanh gươm cùn đó, không ngờ không chỉ có thể xuyên qua đầu hắn, mà còn xâm nhập vào phá hủy tế bào gốc. Hắn nhớ lại lúc cuối cùng.
……………………………………..
Khôi lao tới, đâm móng vuốt vào lưng Shane. Hắn kịp xoay người nhưng vẫn bị vết cào khá sâu. Khôi xoay lưng lại đá vào cơ thể Shane, hắn đưa tay đỡ cú đá như búa bổ của Khôi. Shane nhếch một nụ cười hiểm độc. Khôi tung cước còn lại, đá vỡ mắt kính của hắn. Hắn ngã ngửa ra đất, rồi lảo đảo đứng dậy. Khôi lấy đà lao tới định bồi một phát nữa. Hắn gầm lên một tiếng long trời lở đất, kình khí mạnh đến mức làm cơ thể Khôi bật ngược trở lại. Shane giật phăng bộ quần áo nát bươm, để lộ ra cơ thể chằng chịt sẹo phẫu thuật. Hắn lao tới trước, xuyên qua đám bụi mù, Khôi né một đường dao, nó đá hết sức vào chân đối thủ, nhưng Shane không ngã. Hắn gạt ngược lại chân Khôi, rồi đấm thẳng vào mặt nó. Khôi ngã xuốt cát ngay lập tức bị hắn đè lên, tay phải bị chân Shane giẫm lên, không cử động được. Trong tích tắc, Shane đâm vào cổ nó một mũi tiêm. Khôi đá bật hắn ra rồi đứng dậy. Nó ôm cổ lảo đảo, mắt nó hoa lên, cảm giác như lúc ở Cam Ranh vậy, nó đi tới mấy bước liền ngay lập tức khuỵu xuống đất. Cánh tay phải của nó nóng rực lên, những cái vảy rung lên tựa như rừng cây rùng mình trong cơn lốc. Những miếng chuyển từ màu xanh ngọc sang màu đen sẫm rồi từ từ rụng xuống. Cuối cùng, chỉ còn trơ ra cánh tay hoại tử của nó, dưới ánh nắng chói chang, cánh tay bắt đầu mục dần và bắt đầu hôi thối. Những ngón tay long ra khỏi khớp xương như người bị bệnh phong cùi lâu năm.
– Tao cho mày được cái gì, thì tao cũng có thể lấy lại được cái đó.
Shane nhìn chiếc máy bay, hắn rút ra một khẩu súng:
– Ares, tao tin khẩu súng này là của mày.- Hắn chĩa khẩu Flintlock về hướng Ares và ba mẹ Khôi.
– Không!
– KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ầm
Chiếc máy bay nổ tung trước mắt Khôi, Ares cũng cha mẹ nó vẫn ở trong đó. Nước mắt giàn giụa, nó quì xuống đất:
– Con xin lỗi!!!! Con xin lỗi!!!!!
– Mày hết giá trị rồi Khôi ạ, dù trái lệnh lão già, nhưng ta buộc phải giết ngươi thôi.
Hắn nạp lại đạn cho khẩu Flintlock, từ từ, không một chút vội vã. Hắn chĩa khẩu súng vào đầu Khôi, nói:
– Vĩnh biệt!
Một bóng đen lao tới sau lưng hắn. Một lưỡi kiếm xanh ngọc chém một đường trên bụng tên quái vật. Ruột gan của hắn ục ra ngoài, hắn nhìn xuống, thất thần trong giây lát.
– ARTURIAAAAAAAA!!!!!!
Canh tay Shane bắt đầu mọc ra những cái gai nhọn hoắc, cơ bắp hắn đột nhiên chuyển mình cuồn cuộn. Hắn cao lên hơn hai mét, ánh mắt không còn gì gọi là của con người nữa. Răng nanh sắt nhọn, xương sống dài ra, tạo thành một cái đuôi bằng xương. Hắn vung tay đánh gục Arturia. Arturia đập mình xuống đất, thổ huyết. Chưa kịp thở, tên quái vật bóp cổ Arturia, nâng lên trên cao. Nghẹt thở, hai chân cô chới với, ho sặc sụa ra máu.
– Con nhỏ này, mày phải biết điều, dù lão già có thể nói bắt sống mày về, nhưng không cần lành lặn cũng được nhỉ?
– Tên khốn, giờ tao đã biết bí mật của mày.
Hắn trừng mắt, siết cổ Arturia mạnh hơn:
– Vậy thì mày câm lặng trong giây lát đi.
Bùm
Một trái rocket từ đâu đó lao tới sau lưng Shane nhưng chẳng hề hấn gì với hắn. Ares đang ngồi dựa vào một cái xuồng sát mép nước cách xác trực thăng không xa. Lớp da ngoài của hắn đã bị cháy nát, đôi chỗ trên mặt trơ lại phần thịt đỏ. Bộ áo vest hắn nát bươm, cháy nát. Hắn ném khẩu RPG xuống nước, với tay cầm một khẩu súng nhắm Barret M99 từ trong cano ra. Loại súng nhắm này có khả năng xuyên qua cả giáp chống đạn ở cự li gần nhưng dường như nó chẳng có nghĩa lí gì với con quái vật này.
Đoàng Đoàng….
Những viên đạn găm vào người hắn ngay lập tức bị đào thải ra ngoài. Khả năng hồi phục của hắn nhanh như chớp, thậm chí còn hơn cả Khôi. Những nỗ lực cuối cùng của Ares cũng ghim được một viên đạn vào đầu Shane, nhưng hắn chỉ phun viên đạn đó ra một bên như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục đi tới. Hắn tiến sát ngay trước mặt của Ares, biết mình không thoát, viên đạn cuối cùng găm vào bụng Shane cũng bật ra ngoài. Hết đạn, hắn đứng lên trước con quái vật hình người kia, tay chống vào cái xuồng cao su:
– Mày còn đợi gì nữa.- Hắn cười.
– Ares, giờ mi sẽ trở thành một phần của tao.
Bụng của Shane nứt dọc ra làm đôi, để lộ hàm răng trắng hếu nhe ra đầy đe dọa. Một cái lưỡi nhớp nháp thè ra thít chặt cổ Ares. Nó họ sặc sụa ra máu, tay chân nó rũ xuống, cái lưỡi con quái vật từ từ cuộn nó vô trong bụng. Ares hét lên đau đớn khi đôi chân nó bị cắn đứt, rồi từ từ bị nuốt dần. Trước khi bị tiêu hóa, Ares nở một nụ cười gượng cuối cùng. Hắn vạch chiếc áo sơ mi ra, bên trong quấn rất nhiều lựu đạn.
Ầm Ầm Ầm
Ba tiếng nố chát chúa vang lên, khói bụi mịt mùng. Khôi nhảy tới che chắn cho Arturia trước cơn lốc cát bụi. Qua làn khói, xác tên quái vật bị đứt đôi ở bụng, Ares đã chết. Cả một bãi cát toàn máu. Những mảnh thịt bay tung tóe trong không khí. Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí. Nước biển đỏ lòm, tởm lợm. Con quái vật không chết, phần thân dưới của nó giật giật. Đột nhiên,những cái chân rết mọc ra ở hai chân nó, nó cố gắng bò tới để gắn lại với phần thân trên. Nửa cái miệng trên bụng hắn vẫn ngáp ngáp.
Phập- Thanh gươm xanh xuyên qua não con quái vật.
Tiếng “grec grec” đinh tai nhức óc phát ra. Cả cơ thể con quái vật rung lên bần bật, những tế bào trên người nó sôi sùng sục. Khôi đè mạnh thanh kiếm xuống, vặn nó vào não tên quái vật, nói:
– Tao đã biết tao là ai! Tao là người sẽ chấm dứt giống nòi tụi mày.
– Mày…mày….!- Con quái vật phun ra thứ chất xanh ghê tởm.
– Tế bào của tao, là thứ duy nhất có thể giết chết tụi mày. Súng đạn không giết được mày, nhưng vết cào của tao không biến mất.
Tên quái vật trợn trắng lên, cánh tay nó quơ quào trong không khí. Nó bất lực tóm lấy Khôi, nhưng dường như thanh kiếm đã làm tên quái vật không còn có thể tự điều khiển được chính mình nữa. Hai mắt nó trào ra máu đen rồi nó lên cơn như động kinh. Cuối cùng, cơ thể hắn thôi cơn co giật, phần thân dưới dường như cũng bị ảnh hưởng bởi vết đâm. Nó liền cuộn tròn lại như con cuốn chiếu rồi chết bất động. Khôi và Arturia ôm nhau, ngồi gục xuống đất. Chúng thở dốc, không nói được câu nào. Chẳng được bao lâu, phía sau lưng nó, những cái xác thối bắt đầu xuất hiện. Chúng bị thu hút bởi tiếng nổ và tiếng súng nãy giờ. Khôi gượng dây, đi về phía biển. Ares ở ngay đó, sắp chết, hắn mất đi hết nửa người bên dưới. Khôi quì một chân xuống cạnh Ares. Hắn run rẩy cánh tay cháy đen, mất vài ngón, hắn đưa cho nó một cái đồng hồ đẫm máu. Khôi nhìn ra xa, một chiếc tàu chiến đang đậu ngoài đó. Nó hiểu Ares muốn làm gì.
– Anh, chúng ta phải đi thôi, tụi nó tới rồi.
Những con thây ma lết qua hàng dừa, những tên lính chết lúc nãy cũng ngồi dậy, vô hồn, tanh tưởi. Khôi cùng Arturia cố gắng đẩy cái xuồng cao su xuống nước. Cánh tay phải của nó đã hoại tử hoàn toàn, và nó chắc chắn là không còn cách nào cứu chữa được nữa. Arturia nhảy vào trong, con thuyền từ từ ra khơi. Những con thây ma không xuống được nước, chùng đứng trên bờ gầm gừ. Số lượng chúng ngày càng đông hơn, lên cả ngàn con, vậy chật kín cả bãi biển.
– Khôi, dừng lại!
– Gì thế?
Chiếc xuồng tắt máy, Khôi nhìn theo hướng Arturia đang chỉ. Một bóng người con gái, tóc ngang vai, một lỗ đạn ngay tim. Da ngoài đã dần hoại tử nhưng vẫn chảy máu, có thể cho thấy người này mới chết. Như bao con thây ma khác, nó cố gắng vươn cánh tay quơ quơ trong không khí, bất lực nhìn về phía con mồi. Cầm khẩu súng nhắm trong khoang, Arturia nằm lên sàn, đưa mắt vào ống kính:
– Cảm ơn chị Minh, em sẽ nhớ chị mãi mãi.- Cô nạp viên đạn vào ổ súng.
Đoàng
Khôi nhìn viên đạn xoáy tròn bắn ra từ nòng súng lạnh lẽo. Bóng người đó gục xuống, mất hút trong đám thây ma máu me. Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt nó, nó nhìn quê hương nó, giờ chỉ còn là đống tro tàn. Khói bốc lên khắp nơi. Những đám cháy, những tòa nhà đang sụp đổ. Đâu đó vang lên tiếng súng khô khốc, như sự chống trả yếu ớt của loài người trước thảm họa mà họ tạo ra.
Sự đố kị, ghen tị, chiến tranh là bản chất của loài người. Chính loài người đã đẩy họ vào con đường tuyệt chủng. Phát triển quá nhanh, không cân bằng, quyền lực, giàu sang, tham vọng vô đáy, loài người tìm cách áp chế lẫn nhau và cuối cùng tiêu diệt lẫn nhau. Khôi bóp nghẹt tim nó, nghĩ đến tương lai vô định của nó, người đã không còn là con người nữa. Arturia nhìn nó bằng đôi mắt xanh sâu thẳm, ánh mắt đó làm nó yên lòng. Hàng triệu người đã chết, thê thảm hơn là biến thành một loài quái vật, cha mẹ nó cũng đã yên nghỉ ở lại quê hương. Nó nghĩ thế lại tốt hơn, nó không muốn bất cứ ai chịu nỗi đau đớn của tương lai đang đợi loài người.
Mặt trời lặn dần ở phía tây, trời chuyển dần thành màu tím ảm đạm với màu đỏ ở phương tây. Thành phố vẫn sáng, im lặng, hấp hối, cháy. Con tàu Endurance, hiện dần trước mắt nó, những tên lính trên tàu rất cảnh giác, nhưng không nổ súng. Khi chúng tiếp cần con tàu, Khôi nắm tay Arturia:
– Giờ chúng ta sẽ làm gì?
– Fernando Sucre….chúng ta sẽ tới đó…..- Arturia rút một quyển sổ nhỏ dưới cổ chân ra- Đây là thứ em đã lấy được ở trại Trường Sơn, đó là danh sách hợp đồng bí mật của chính phủ Việt Nam kí với Emberland, bao gồm cả nguồn gốc của các loại vũ khí và vaccine. Khi quân Fernando có được nó, hi vọng họ sẽ tìm ra nguồn gốc của virus, và sẽ chấm dứt nó.
Con tàu Endurance rẽ sóng tiến về phía mặt trăng tròn ở chân trời. Khôi nhìn lại thành phố, nơi nó sinh ra và lớn lên lần cuối, một đợt rải bom cuối cùng rồi tất cả chìm vào biển lửa, đốt cháy số phận loài người.
– Một ngày nào đó, Emberland, các ngươi sẽ phải trả giá.….
Việt Nam
31/12/2012
End Transmission