Archive for March, 2018

Vết cắn thứ 8: Món nợ 

Có lẽ Dewitt cũng không nghĩ rằng anh sẽ sống. Anh nhớ lại về ngày mà anh ra sân bay, bay về một miền đất khác. Người ta nói rằng, hãy gia nhập quân ngũ để đi chu du thế giới, hay “Hãy tiêu diệt lũ mọi rợ cho tổ quốc”. Dewitt đã từng hăng hái thu dọn quân trang để lên đường, trải qua bao nhiêu thử thách và các bài huấn luyện khắc nghiệt để được chọn làm một trong những binh sĩ xuất sắc tham gia bảo vệ cho đoàn cố vấn của Mỹ cho Pháp tại Đông Dương.

  • Quả là một đất nước man rợ.

Đó là lần đầu tiên Dewitt đặt chân lên một đất nước phương Đông. Khác xa với vẻ hiện đại của Nhật, nơi Thiên Hoàng đã ủng hộ cho phương Tây vào khai thác và xây dựng mà Dewitt đã đi ngang qua, Đông Dương là một nơi nghèo nàn, lạc hậu và chỉ hiện đại với vài nét kiến trúc của Pháp tại Gia Định hoặc Hà Nội. Một thời gian sau, Dewitt đã quen hơn với việc sống tại đất nước này, anh ta biết nói tiếng bản địa đơn giản và đã thích nghi với khí hậu nhiệt đới nóng và ẩm ướt. Chỉ sau đó vài năm, chiến tranh thế giới nổ ra trên khắp thế giới. Chính quyền Đông Dương bạc nhượt ngay lập tức đầu quân Nhật sau khi mẫu quốc Pháp rơi vào tay phát xít Đức.

Chưa được bao lâu thì một thế lực khác nổi lên chống phá chính quyền Nhật, đó là quân nổi loạn . Tổ chức tìm cách lật đổ Pháp và Nhật ra khỏi Đông Dương. Trong nhiều lần chạm trán với quân nổi loạn, Dewitt đã thấy quân Nhật và Pháp đã mang lính bản địa ra làm bia đỡ đạn.

  • Tội nghiệp, chúng tự giết dân của chúng.

Tuy nhiên, ngoài vài đợt đốt phá và cướp bóc, những nhóm này chưa là một mối đe dọa nên quân Nhật hoàn toàn không chú trọng vào việc tiêu diệt hoàn toàn. Ngoài ra, Dewitt đã được nghe rằng, quân nổi loạn là lũ độc ác, man rợ, tra tấn giết người không gớm tay.

Nhưng giờ đây, Dewitt đang nằm dài trên sân của một làng của dân Việt. Mọi người hiếu kỳ bu xunh quanh anh, chỉ trỏ, trầm trồ. Dewitt không nói tiếng bản ngữ và chỉ hiểu chút chút nên anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh. Nhưng vết thương lúc nãy chạy trốn chảy máu ròng ròng giờ đã khô lại và hết đau. Anh ngồi dậy, thấy cô gái đã cứu anh đang đứng trước mặt. Đôi mắt đen láy đầy mê hoặc đó nhìn thẳng vào tâm hồn anh. Anh nói bằng tiếng Việt:

  • Tôi ….. Dewitt

Cô gái nhìn anh, lặp lại:

  • Dewitt…Dewitt…
  • Đúng rồi, Dewitt, tôi…tôi… – Anh lấy ngón trỏ tự chỉ vào mình

Cô gái không nói gì, quay lại và từ từ tiến tới một nhóm lính đang vây quanh. Sau vài câu trò chuyện, một người đàn ông trung niên bước ra. Trọc lóc, cau có và để một bộ râu kẽm dài, ông ta nhìn chằm chằm Dewitt. Ông ta đột ngột đưa tay lên, nói:

  • Parlez-vous Français ?
  • Oui…oui…

Dewitt vui mừng vì có ai đó cuối cùng cũng có thể nói chuyện với anh, dù chỉ là một chút. Ai đó để anh không cảm thấy đơn độc giữa những con người này, giữa một ngôi làng kì lạ giữa một đất nước xa xôi.

  • Dewitt là tên mi?
  • Vâng
  • Ngươi đến từ đâu?
  • Hoa Kỳ, tôi là người Mỹ

Người đàn ông có bộ râu kẽm và ánh mắt sắt như dao cạo kia đưa cho anh một tờ giấy nhàu nát. Dewitt nhận lấy nó, khẽ rên vì vết thương của mình, anh đọc từng chữ. Người đàn ông kia ra hiệu cho Dewitt dịch nó ra tiếng Pháp:

  • Lệnh số 8807 từ Attilio, chỉ huy cục tình báo vệ tinh, ra yêu cầu đề nghị quân kháng chiến Bắc Việt, đưa toàn bộ công dân Mỹ từ Đông Dương đến trụ sở cục tại châu Á và đảm bảo an toàn cho họ. Mọi chi phí về người và của sẽ được bù đắp qua hiệp ước đào tạo và cung ứng vũ khí của hai bên.

Tờ giấy được Dewitt tóm tắt ngắn gọn, anh mất vài giây để nhận ra rằng mình đã được cứu khỏi vòng vây của lũ phát xít Nhật. Vui mừng quá, anh la “yes” vang hết cả làng. Dewitt cảm ơn ông râu kém rối rít, ông ta nói:

  • Đừng làm trò nữa đó.

Rồi ông ta bỏ đi. Dewitt đứng dậy, nhìn xung quanh. Mấy người lớn đã bỏ đi gần hết, chỉ còn những đứa nhỏ gầy nhẻm vẫn còn vây xung quanh Dewitt. Cô gái kì lạ kia đến trước mặt Dewitt, nói bằng tiếng Pháp bập bẹ:

  • Ngày mai, đi, sáng sớm, tôi, anh, nghỉ

Dewitt được áp giải ngược về lều của mình. Anh đột ngột quay lại, nói bằng tiếng Pháp với cô gái đang quay lưng bước đi:

  • Em tên gì?

Cô ta quay lại, một cái chau mày khó hiểu, rồi nói

  • Vân, Lưu Vân

Dewitt chắp tay lại, như cái anh đã thấy những người Việt làm khi họ cảm ơn nhau trong quán rượu mà anh hay uống.

  • Cảm ơn cô, Lưu Vân – Anh nói to

Cô gái nở một nụ cười và quay đi, không nói gì cả. Dewitt cũng bối rối, nhưng chưa kịp nói gì, anh đã bị nắm áo kéo đi. Dewitt quay lại căn phòng tre. Lúc nãy không gian tan hoang lộn xộn vì Dewitt đã đánh hai người lính để bỏ chạy, giờ đã được dọn sạch sẽ. Trên bàn anh, một con cá khô cùng một nắm cơm trắng. Cảm thấy đói, Dewitt liền ăn sạch cơm.  Tuy nhiên, anh dừng lại khi thấy những cặp mắt đang nhìn anh. Vài đứa trẻ đang liếc trộm anh qua cửa sổ. Chúng thòm thèm nhìn con cá mà anh đang cầm. Với nạn đói đang càng ngày càng trầm trọng, Dewitt không nỡ nào nhìn trẻ em bị đói và chết vì nó. Anh đưa miếng cá tới gần cửa sổ, mấy đứa con nít liền chạy tán loạn. Dewitt đưa miếng cá ra khỏi ô cửa, một bàn tay nhỏ xíu giật lấy miếng cá và chạy mất. Buồn cười, anh ngả lưng xuống, mặt nhăn nhó vì vết thương trên lưng. Dewitt từ từ ngả dần vào giấc ngủ, mặt trời nghiên dần xuống sau núi. Những ngôi sao bắt đầu quay lại bầu trời, nhìn xuống con người, im lặng, như chúng đã làm hàng triệu năm qua.

Sáng hôm sau, Dewitt thức dậy vào lúc tờ mờ sáng. Giữa sân chính đã có vài con ngựa được chuẩn bị sẵn cho chuyến đi của anh. Một anh lính đã đợi sẵn Dewitt trước cửa chòi. Anh mặc chiếc áo nâu cũ vào và đi ra ngoài, đường khá lạnh, sao vẫn sáng trên đầu dù hừng đông đã gần kề. Ngôi làng nhỏ được thắp sáng yếu ớt nhờ những ngọn đèn dầu chút xíu. Không thấy bóng dáng trẻ con, có lẽ chúng đã ngủ, chỉ có hơn chục tay súng đang tập hợp gần đó. Căn chòi vang lên kẽo kẹt mỗi khi gió nhẹ thổi qua. Tiếng côn trùng rả rích trong đêm làm cho Dewitt cảm thấy dường như bên ngoài ánh sáng kia là cả một vương quốc của một thế lực khác, một thế lực siêu nhiên. Tiến tới căn nhà chính, Dewitt gặp Vân đang nói chuyện với một vài tay súng, thấy anh, cô quay lại:

  • Chúng ta, đi.

Anh gật đầu ra hiệu là hiểu. Ai đó bên cạnh đưa anh một củ khoai, ra hiệu chỉ chỉ vào họng. Anh ăn nửa củ, còn lại anh bẻ đưa cho một anh lính gầy nhom bên cạnh. Bất ngờ, người lính đưa hai tay đón nhận và nói cảm ơn. Lưu vân nhảy lên con ngựa đầu tiên, Dewitt đi theo sau, bên cạnh họ còn có năm tay súng khác. Họ đưa tay chào những người trong làng, mấy đứa con nít nghiêng đầu ra từ những cái cửa sổ, trông theo đoàn người ra đi. Vân nhìn anh, nói:

  • Đi, Trung Quốc, Ô – ếch – ếch
  • Cái gì??

Vân lúng túng, nói lại:

  •  Ô – ếch – ếch

Dewitt phì cười, OSS, anh hiểu rồi, họ sẽ dân anh về lại với OSS ở Trung Quốc. OSS là cơ quan chiến lược của Mỹ hiện nay ở Thái Bình Dương, anh sẽ có cơ hội trở về nhà. Đi giữa con đường mòn, rừng cây um tùm, tối như mực vì mặt trời chưa ló dạng, Dewitt thấy sợ hãi, đây không phải là nơi mà một người phương Tây nên tới. Tiếng côn trùng rả rích nghe vẫn đinh tai nhức óc như bản hòa ca kì dị từ màn đêm.

Rồi đột nhiên, mọi thứ im bặt. Lưu vân đưa tay ra hiệu dừng, Dewitt thấy vẻ mặt cô toát lên vẻ sợ hãi. Chuyện gì đang xảy ra, Dewitt nhìn xung quanh, những người lính khác cùng xích lại gần nhau hơn. Ánh đuốc mà họ mang theo nãy giờ chỉ đang soi sáng một vùng nhỏ trên con đường họ đang đứng. Lưu Vân nhìn Dewitt, mắt long lên như muốn thét lên một tiếng mà không dám. Cô thì thầm:

  • Đừng. nhìn.

Không còn tiếng côn trùng gọi, giờ sự im lặng như một bức màng nặng như chì che phủ họ. Dewitt cảm thấy ngộp thở, không nhìn cái gì cơ, chuyện gì đang xảy ra, tại sao họ lại sợ như vậy. Bắt đầu, Dewitt để ý thấy nó, những bóng người đã bao vây họ từ lúc nào không biết. Một mùi ngai ngái như bùn lầy xộc lên mũi Dewitt, pha trộn với mùi phân hủy. Cố gắng không hắt xì, Dewitt nhìn chằm chằm vào bờm của con ngựa đang cưỡi, trong khi Lưu Vân ra hiệu cho họ di chuyển về phía trước, im lặng, chầm chậm. Những bóng người quái dị kia, Dewitt liếc nhìn, rõ ràng uốn éo, nguệch ngoạc, y như ai đó lấy bút chì ra vẽ bậy lên không gian chỗ đó. Lưu Vân đổ mồ hôi lạnh, cô thực sự sợ hãi, Dewitt chắc chắn thế, và anh nghĩ anh cũng nên như vậy. Những bóng đen cứ đi theo họ, lặng thinh như màn đêm.

Đột nhiên, trước mặt họ, bên vệ đường, có cái gì đó xuất hiện, to lớn và đen xì. Dewitt không giám ngẩng mặt lên, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào con ngựa. Tuy nhiên, sự tò mò đã chiến thắng anh, Anh nghiên đầu qua nhìn, đó là một cái cầu thang. Trong nửa giây đầu tiên, Dewitt cảm thấy như não của mình bị tê liệt vì không thể nào hiểu được cái anh thấy. Đó là một cái cầu thang, cao phải khoảng hơn ba mét, kiểu dáng phương tây. Dewitt dành giây tiếp theo để nhìn kĩ nó. Một cái cầu thang bằng gỗ, mới tinh, thậm chí còn không thấy bụi trên nó, cứ y như là ai đó đã cắt nó ra ngọt xớt từ một căn nhà bên Pháp và để nó ở đây, giữa rừng núi bạt ngàn của Bắc Việt.

Dewitt bị cuốn vào nó, tại sao thứ này lại ở đây, giữa nơi thâm sâu cùng cốc này, những bóng đen này là gì. Đột nhiên, bàn tay anh bị nắm chặt, xém nữa hét toáng lên, anh lấy lại bình tĩnh khi nhận ra đó là Lưu Vân. Vẫn sợ hãi, cô ra hiệu cho anh tập trung vào đi tiếp, đừng nhìn vào chúng nữa. Lúc này, mặt trời mọc, chỏm núi trước mặt Dewitt đã dần tắm mình trong ánh nắng đầu ngay. Trong một thoáng hoàn hồn, Dewitt thở dốc ra, mồ hôi tuôn ra như tắm. Anh nhìn quanh, cảnh vật đã rõ ràng hơn, không có cầu thang, cũng không có bóng người, họ đang đi giữa một khu rừng như trước. Vân hỏi thăm những người đi sau, có lẽ tất cả đều ổn. Dewitt với tay hỏi Vân

  • Đó là gì?

Lưu Vân chần chừ, phần anh nghĩ vì cô không rõ tiếng Pháp, phần vì cô đang lựa lời để giải thích cho anh hiểu. Cuối cùng, cô chỉ nói:

  • Les gens de l’obscurité

Mất vài giây để Dewitt hiểu, và anh cũng không thắc mắc thêm. Rừng bí ẩn, im lặng, ngạo mạn đến đáng sợ. Và nơi rừng thiên nước độc này đã có bao nhiêu kẻ không may đã sa cơ và nằm lại chỗ này. Những người của bóng đêm.

Họ quên đi những gì dã thấy, ngựa tiếp tục phi trên con đường mòn qua một cánh đồng lúa nay đã xơ xác vì chiến tranh. Có vài bóng người nông dân cũng trâu ở phía xa xa nhìn về hướng họ một cách tò mò rồi lại quay về công việc đồng án hằng ngày dù vụ mua đang ngày càng thất thu hay sưu cao thuế nặng từ quân Nhật đang dần dần nuốt chửng họ.

Đang miên man với suy nghĩ của mình, chợt Dewitt để ý thấy một đám khói bụi bốc lên ở xa xa, chếch về hướng mặt trời đang mọc. Vừa lúc đó, Lưu Vân cùng những người trong đoàn cũng kéo ngựa và dừng lại. Họ trao đổi gì đó và quay lại nhìn Dewitt. Một người lính kéo ngựa của Dewitt và tất cả nấp vào trong bìa rừng. Dewitt được ra hiệu xuống ngựa và nằm xuống, anh làm theo và cả bảy người cùng nhìn hướng ra phía con đường lộ kia chỉ cách họ vài chục mét.

Hai chiếc xe tải lính dần xuất hiện và lao về hướng ngược họ, trên xe chất đầy lính cùng với vũ khí. Dewitt không nhận ra là quân nào nhưng rõ ràng đây là một trận càn quét. Sau khi chúng đã đi qua, anh định đứng dậy nhưng bị Lưu Vân kéo xuống làm anh đập đầu xuống đất. Lúc này, anh mới nghe rõ tiếng động cơ vang vọng bên dưới. Một chiếc Panhard 178 chạy từ từ qua mặt họ, phía trên có hai tên lính châu Á ngồi ngoài có vẻ như làm nhiệm vụ cảnh giới. Panhard là một loại xe thiết giáp tấn công cơ động được trang bị súng máy tốc độ cao được lính Pháp sử dụng cho những nhiệm vụ tuần tra từ những năm 40. Có vẻ lính Nhật đã thu được loại chiến xa này để bổ sung vô đội thiết giáp của họ.

Chiếc xe thiết giáp vừa qua khỏi, Lưu Vân cùng những người lính còn lại nhìn nhau và bắt đầu vang lên tiếng tranh cãi. Dewitt không rõ hoàn toàn họ nói gì, nhưng anh biết rõ trung đội lính vừa rồi đang hướng tới đâu.

Lưu Vân đột nhiên quay lại nắm áo Dewitt và kéo tới con ngựa của anh và ra hiệu anh leo lên. Dewitt thấy ba người lính kia cũng đã tức tốc chạy vội về làng.  Lúc này chỉ còn Vân và Dewitt lao như tên bắn trên con đường rời khỏi rừng. Vân đi trước, anh thấy cô lúc này đang tức giận, sỡ hãi, lại đang bị chia rẽ giữa việc tiếp tục nhiệm vụ hay quay về làng. Cô đưa tay che mặt khóc, những giọt nước mặt rơi khỏi khuôn mặt cô và bay về phía Dewitt.

Anh kéo yên ngựa, buộc cả hai phải dừng lại. Lưu Vân nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, hét lên trong ngôn ngữ mà anh không hiểu, rồi tới tiếng Pháp:

  • Vous devez partir!!!! ( Anh.phải.đi)

Dewitt nói bất chấp sự chia cắt của ngôn ngữ:

  • Đó là người làng của cô, những người đã cứu tôi, tôi không thể ép cô bỏ họ được. Quay về cứu họ đi!!!!!

Dewitt được đáp trả bởi một tràng tiếng Việt và đôi mắt giờ đã chuyển sang tức giận của Vân. Anh mặc kệ, giật lấy khẩu súng trên ngựa của Vân trước khi cô phản ứng và phi nước đại về hướng cũ. Lưu Vân đuổi theo anh và vẫn la hét một cái gì đó. Dewitt không muốn chuyện này xảy ra, phần vì biết rõ những gì sắp xảy ra, phần thì căm ghét lũ Nhật, phần thì cảm kích ân nhân của anh mà anh muốn quay lại đó để cứu ai được thì cứu, hay chí ít đó là những gì anh nghĩ. Anh quay lại chỗ đồng lúa cũ, một cái xác đẫm máu nằm ở đó, người nông dân già anh gặp sáng nay đã chết. Con trâu nằm bên cạnh chủ nó, kêu lên những tiếng kêu oán thán với vài vết đạn vào bụng. Dewitt nghiến răng giận dữ…

  • Quân súc sinh!!!!

Đột nhiên, một cột lửa bốc lên trời về phía trước của Dewitt. Anh có thể cảm thấy một sức nóng phả ra từ nó dù nó vẫn còn rất xa anh. Con ngựa hoảng hột nhảy lên một cái và té ngã, Dewitt rơi ra và nằm sõng soài cạnh một bụi tre. Choáng vàng, anh ngồi dậy và thấy Vân đang đứng trước mặt. Cô nhìn anh, như chuẩn bị muốn nói gì đó, rồi cô kéo Dewitt dậy và cả hai cùng nhau đi về phía làng.

Thấy phía trước có động tĩnh, anh nấp vào một ụ đất ven đường, trước mặt anh là ba tên lính châu Á đang đứng cảnh giới, sau lưng chúng là bốn cái xác nằm đó với bốn con ngựa. Một tên đang hút thuốc và cười nói, lấy lưỡi lê chọc chọc vào bụng của người đã chết đến lúc máu và ruột phun ra. Thấy thế, hắn càng cười khoái trá.

Giận sôi, Dewitt chĩa khẩu súng trường về phía chúng, bóp cò.

Cạch

Súng không đạn. Ba tên kia nhận thấy anh liền giơ súng lên nã đạn. Dewitt lăn ra sau ụ đất  để né. Đạn bay đập vào những thân cây và đá bên đường vang lên những tiếng kêu nhức óc. Dường như chỉ cần anh hé một ngón tay ra thì cũng sẽ bị bắn nát.

Tiếng súng ngưng lại. Dewitt ngồi lên nhìn…

BANZAI!!!!!

Một bóng đen lao tới Dewitt, anh chỉ kịp giơ súng theo phản xạ. May thay đỡ được lưỡi lê đang lao thẳng vào tim mình. Tên lính Nhật gào lên vào mặt anh trong khi hai người giằng co. Dewitt gầm một tiếng rồi dùng hết sức để gạt súng lên trên và anh nhanh tay đánh vào mắt cá của hắn rơi súng. Chưa tới một giây, tên lính rút ngay thanh kiếm đang đeo bên hông và chém ngang ngực của Dewitt, máu đổ ra đầm đìa nhưng anh vẫn kịp né một vết thương chí mạng. Chỉ cần một tích tắc nữa thì Dewitt đã trở thành một cái xác vô danh nằm lại bên đống đất này.

Tên lính lao tới và chém thẳng xuống Dewitt, anh kéo một cây tre lớn gần đó xuống chặn thanh kiếm. Không bỏ cuộc, tên lính Nhật và la lên và đè sát cây kiếm trước mặt Dewitt. Hắn gạt chân làm Dewitt ngã nhào nhưng anh vẫn ôm cây tre sát người làm thanh kiếm bị kẹt trong đó. Bình thường thì Dewitt có lẽ sẽ thắng dễ dàng trong một cuộc đọ sức với tên lính nhỏ hơn anh hẳn như thế này. Nhưng những vết thương sau lưng anh làm mỗi cú vung tay là một luồn điện đau buốt đi xuyên quay người làm Dewitt trở nên tê liệt. Tên Nhật đưa khuỷa tay lên ép thanh kiếm vào mặt Dewitt làm chảy máu trong khi nở một nụ cười điên loạn, dự định sẽ cửa thẳng vào mắt của Dewitt.

Đoàng

Tên lính đang đứng chĩa súng gục xuống, hai phát đạn tiếp theo đã kết thúc mạng sống của tên lính còn lại. Kẻ đang đánh nhau với Dewitt giật mình quay sang khi thấy đồng đội ngã gục. Lợi dụng lúc đó, Dewitt lấy hai ngón tay cắm thẳng vào mắt hắn làm máu tuôn ra trên mặt anh. Tên lính ngã ngửa ra sau rú lên. Dewitt rút khẩu súng lục đang giắt bên hông của kẻ thù ra và bóp cò. Viên đạn bay xuyên quay tim của đối thủ, giết chết hắn ngay lập tức.

Lưu Vân bước ra sau lùm cây với khẩu Ru-lô đang bốc khói trong tay. Cô nhìn Dewitt rồi gật đầu, ra hiệu cho anh tiến về làng. Dewitt bỏ quên đau đớn của mình, nhặt khẩu Arisaka của những kẻ đã chết kia lên cùng với lựu đạn và đi về phía làng. Những tiếng la hét trong không khí ngày càng vang vọng rõ hơn bao giờ hết. Một tia lửa khác lại lóe lên trên bầu trời. Đâu đó tiếng súng vang lên như bao hiệu một sinh mạng nữa đã chấm dứt.

Dewitt bò lên một mô đất cao bằng cả sức lực mình. Anh nhìn thấy khoảng 30 lính Nhật đang bao vây dân làng trong khi chỉ huy của chúng đang đứng trên chiếc xe thiết giáp và trịnh trọng đọc một cái gì đó. Xung quanh họ là những xác người đã ngã xuống trong lúc cố gắng bảo vệ ngôi làng của họ. Những người đàn ông trong làng, phần lớn đói kém và ốm yếu, đang đứng ở giữa sân đình. Ông chú già cùng hai già làng đang quì ở đó, tay bị cột ngoặt ra sau, đầu cúi gằm xuống đất. Tên chỉ huy dứt lời thì một tên phiên dịch béo mập liền nói:

  • Thể theo ý nguyện của Thiên Hoàng, các người bị tuyên án tử hình vì chống lại Người và chính quyền hợp pháp của Đế Quốc Nhật Bản.

Những người đang quỳ ở đó nghe xong, liền từ từ ngẩng đầu lên nhìn những kẻ trước mặt. Tên chỉ huy Nhật nhổ nước bọt xuống trước mặt những người dân đang đứng trước hắn và vung tay. Ba lính Nhật đứng sau lưng họ liền tuốt gươm và chém xuống.

Máu lênh láng khắp nơi. Chúng ra lệnh cho những phụ nữ khiên xác và đầu của những người đã bị tử hình đi bất chấp sự la hét và khóc thương của họ. Một người phụ nữ có mang bất chấp lao tới tên chỉ huy và bị sát hại dã man bằng một lưỡi lê từ những tên lính bảo vệ. Đây là người đã mang đồ ăn tới cho Dewitt.

Một quả cầu lửa bốc lên cao tiếp, Dewitt thấy một tên lính mặc đồ bảo hộ kỹ lưỡng với lưng mang những cái bình kim loại và cầm một cái ống dài. Cứ mỗi lần kéo cò, một luồn diêm hỏa lại phun ra đốt cháy những ngôi nhà tranh. Dân làng người khóc lóc, người thất thần, người thì cố gắng tỏ ra dũng cảm để an ủi những người xung quanh. Trong một căn nhà đang bốc cháy, có bóng người lao ra, ngùn ngụt. Nhưng tên lính Nhật đứng ngoài liền xả súng bắn gục. Đó là những đứa trẻ đã nấp trong nhà khi ba mẹ chúng nhận ra kẻ thù đã đến.

Dewitt nhìn qua Lê Vân, mắt cô chứa những ánh nhìn đau đớn, hận thù, căm phẫn những kẻ đang hành hạ quê hương và người dân của cô. Vâng đang lên đạn, và Dewitt cũng thế, anh rút hai trái lựu đạn ra và kéo khóa, chuẩn bị ném. Cứ mỗi giây hai người chờ đợi thì lại có những thân hình ngã xuống ở phía kìa.

Cạch cạch

Tiếng đạn lên nòng từ phía sau lưng. Dewitt và Lưu Vân quay lại phía sau. Một toán lính đang chĩa súng vào họ.

  • Dewitt?
  • Homer?
  • Tao tưởng mày đã chết rồi, mày đang làm gì ở đây?

Đó chính là tiểu đội của Dewitt, năm người anh em đồng đội đã vào sinh ra tử với anh từ xưa đến giờ. Homer tiếp:

  • Lũ Nhật nói cho tao mày đã bị quân phiến loạn bắt cóc nên bọn tao đi cứu mày đây. Thế này là thế nào? Cô gái này là ai?

Dewitt nhìn qua Lưu Vân, đầu óc anh đột nhiên nghẹt cứng vì không biết phải nói thế nào về tình huống này. Lưu Vân nhìn anh, cũng ánh mắt hoảng loạn như mất hết hơi thở.

Đột nhiên, Vân giật lấy hai trái lựu đạn được cột vào nhau trên tay của Dewitt và ném thẳng về phía quân Nhật. Một khoảnh khắc mà thời gian dường như dừng lại, Dewitt hoàn toàn bất ngờ. Cả ba bên nhìn nhau, trước khi một tiếng nổ chát chủa vang lên.

ẦM

Một trận mưa bụi, cát, và đá đổ trên đầu chúng. Năm người lính Mỹ, Pháp cũng bị thổi bay ra vì sức ép của vụ nổ. Vài giây sau khi định thần, Dewitt nhìn xuống bên dưới, chiếc xe thiếc giáp đã bị thủng một bên, có vẻ như không còn ai bên trong sống sót. Xung quanh đó la liệt những phần cơ thể người. Lợi dụng lúc đó, những người dân làng xô ngã những tên lính canh đang bị choáng để tẩu thoát. Kẻ chạy vào rừng, người thì gục xuống trong những làn đạn từ toàn lính kia. Dewitt nghe thấy tiếng la hét và một tá lính Nhật cùng với súng phun lửa đang tiếp cận vị trí của họ. Homer nhìn Dewitt và Lưu Vân. Dewitt định la lên là hãy chạy đi, nhưng Dewitt nhận ra, anh không còn là người quyết định nữa.

Homer và đội của anh đưa súng lên chĩa vào Vân, Dewitt cũng chĩa súng vào họ. Homer hét lên:

  • Mày bị điên à Dewitt, mày làm gì thế?
  • Đừng giết cô ta!!! Cô ta đã cứu tao!!!
  • Nếu không giết cô ta bây giờ, chúng ta sẽ chết sạch vì lũ Nhật nghĩ chúng ta tấn công tụi nó!!!!
  • Không!!! KHÔNG ĐƯỢC!!!
  • Mày điên rồi!!!

Homer lao về phía Dewitt và một phát súng vang lên. Dewitt bị húc phải và anh ngã ra đất , gần như bất động. Homer thụi một phát cực mạnh vào sườn của Dewitt làm gần như ngất xỉu. Lúc này, những người còn lại trong đội của Dewitt đã đứng xung quanh anh, chĩa súng về phía Lưu Vân. Dewitt hét lên:

  • Chạy đi!

Lưu Vân vừa quay đầu thì một loạt đạn vang lên. Dewitt thấy bóng người nhỏ bé của cô ngã gục xuống. Toàn lính Nhật lao tới,  bao vây Vân, có vẻ như cô ấy còn sống. Dewitt lúc này đang bị đồng đội đè chặt xuống đất không thể cựa quậy được. Anh hét lớn:

  • KHÔNG!!!!!!!

Mấy tên Nhật chĩa súng về phía những tên lính Tây phương. Đồng đội của Dewitt thấy thế liền hạ súng xuống, người duy nhất trong đội biết tiếng Nhật liền cố gắng trao đổi với những lên lính kia, nhưng tất cả những gì đạt được là nhưng tiếng hét và những lưỡi lê chĩa thẳng vào họ, ra lệnh họ bỏ súng xuống.

Dewitt nhìn theo Lưu Vân, thấy cô đang chống cự quyết liệt khi những tên lính kia kéo tay cô lên. Cô đạp thẳng vào mặt tên lính phía trước làm hắn ngã gục, máu chảy đầm đìa. Bất lực, tức giận, đau đớn, máu và nước mặt quyện chảy dài trên cả Dewitt lẫn Vân. Tên lính bị đá đứng dậy và rút con dao ngắn của hắn ra, đâm thẳng vào bụng Lưu Vân. Hắn gầm lên trong tiếng thét của cô gái.

Dewitt nằm gục đó, anh không biết phải nói gì, tất cả mọi thứ dường như mờ dần trước mắt anh. Và cuối cùng, anh thấy Lưu Vân bị kéo đi và biến mất. Dewitt bất tỉnh sau đó. Đó là lần cuối cùng anh thấy Vân.

7330667554_c7d571a86d_z.jpgMột trận tàn sát, cái chết, tội lỗi, và máu.