Vết cắn thứ 8: Món nợ 

Có lẽ Dewitt cũng không nghĩ rằng anh sẽ sống. Anh nhớ lại về ngày mà anh ra sân bay, bay về một miền đất khác. Người ta nói rằng, hãy gia nhập quân ngũ để đi chu du thế giới, hay “Hãy tiêu diệt lũ mọi rợ cho tổ quốc”. Dewitt đã từng hăng hái thu dọn quân trang để lên đường, trải qua bao nhiêu thử thách và các bài huấn luyện khắc nghiệt để được chọn làm một trong những binh sĩ xuất sắc tham gia bảo vệ cho đoàn cố vấn của Mỹ cho Pháp tại Đông Dương.

  • Quả là một đất nước man rợ.

Đó là lần đầu tiên Dewitt đặt chân lên một đất nước phương Đông. Khác xa với vẻ hiện đại của Nhật, nơi Thiên Hoàng đã ủng hộ cho phương Tây vào khai thác và xây dựng mà Dewitt đã đi ngang qua, Đông Dương là một nơi nghèo nàn, lạc hậu và chỉ hiện đại với vài nét kiến trúc của Pháp tại Gia Định hoặc Hà Nội. Một thời gian sau, Dewitt đã quen hơn với việc sống tại đất nước này, anh ta biết nói tiếng bản địa đơn giản và đã thích nghi với khí hậu nhiệt đới nóng và ẩm ướt. Chỉ sau đó vài năm, chiến tranh thế giới nổ ra trên khắp thế giới. Chính quyền Đông Dương bạc nhượt ngay lập tức đầu quân Nhật sau khi mẫu quốc Pháp rơi vào tay phát xít Đức.

Chưa được bao lâu thì một thế lực khác nổi lên chống phá chính quyền Nhật, đó là quân nổi loạn . Tổ chức tìm cách lật đổ Pháp và Nhật ra khỏi Đông Dương. Trong nhiều lần chạm trán với quân nổi loạn, Dewitt đã thấy quân Nhật và Pháp đã mang lính bản địa ra làm bia đỡ đạn.

  • Tội nghiệp, chúng tự giết dân của chúng.

Tuy nhiên, ngoài vài đợt đốt phá và cướp bóc, những nhóm này chưa là một mối đe dọa nên quân Nhật hoàn toàn không chú trọng vào việc tiêu diệt hoàn toàn. Ngoài ra, Dewitt đã được nghe rằng, quân nổi loạn là lũ độc ác, man rợ, tra tấn giết người không gớm tay.

Nhưng giờ đây, Dewitt đang nằm dài trên sân của một làng của dân Việt. Mọi người hiếu kỳ bu xunh quanh anh, chỉ trỏ, trầm trồ. Dewitt không nói tiếng bản ngữ và chỉ hiểu chút chút nên anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh. Nhưng vết thương lúc nãy chạy trốn chảy máu ròng ròng giờ đã khô lại và hết đau. Anh ngồi dậy, thấy cô gái đã cứu anh đang đứng trước mặt. Đôi mắt đen láy đầy mê hoặc đó nhìn thẳng vào tâm hồn anh. Anh nói bằng tiếng Việt:

  • Tôi ….. Dewitt

Cô gái nhìn anh, lặp lại:

  • Dewitt…Dewitt…
  • Đúng rồi, Dewitt, tôi…tôi… – Anh lấy ngón trỏ tự chỉ vào mình

Cô gái không nói gì, quay lại và từ từ tiến tới một nhóm lính đang vây quanh. Sau vài câu trò chuyện, một người đàn ông trung niên bước ra. Trọc lóc, cau có và để một bộ râu kẽm dài, ông ta nhìn chằm chằm Dewitt. Ông ta đột ngột đưa tay lên, nói:

  • Parlez-vous Français ?
  • Oui…oui…

Dewitt vui mừng vì có ai đó cuối cùng cũng có thể nói chuyện với anh, dù chỉ là một chút. Ai đó để anh không cảm thấy đơn độc giữa những con người này, giữa một ngôi làng kì lạ giữa một đất nước xa xôi.

  • Dewitt là tên mi?
  • Vâng
  • Ngươi đến từ đâu?
  • Hoa Kỳ, tôi là người Mỹ

Người đàn ông có bộ râu kẽm và ánh mắt sắt như dao cạo kia đưa cho anh một tờ giấy nhàu nát. Dewitt nhận lấy nó, khẽ rên vì vết thương của mình, anh đọc từng chữ. Người đàn ông kia ra hiệu cho Dewitt dịch nó ra tiếng Pháp:

  • Lệnh số 8807 từ Attilio, chỉ huy cục tình báo vệ tinh, ra yêu cầu đề nghị quân kháng chiến Bắc Việt, đưa toàn bộ công dân Mỹ từ Đông Dương đến trụ sở cục tại châu Á và đảm bảo an toàn cho họ. Mọi chi phí về người và của sẽ được bù đắp qua hiệp ước đào tạo và cung ứng vũ khí của hai bên.

Tờ giấy được Dewitt tóm tắt ngắn gọn, anh mất vài giây để nhận ra rằng mình đã được cứu khỏi vòng vây của lũ phát xít Nhật. Vui mừng quá, anh la “yes” vang hết cả làng. Dewitt cảm ơn ông râu kém rối rít, ông ta nói:

  • Đừng làm trò nữa đó.

Rồi ông ta bỏ đi. Dewitt đứng dậy, nhìn xung quanh. Mấy người lớn đã bỏ đi gần hết, chỉ còn những đứa nhỏ gầy nhẻm vẫn còn vây xung quanh Dewitt. Cô gái kì lạ kia đến trước mặt Dewitt, nói bằng tiếng Pháp bập bẹ:

  • Ngày mai, đi, sáng sớm, tôi, anh, nghỉ

Dewitt được áp giải ngược về lều của mình. Anh đột ngột quay lại, nói bằng tiếng Pháp với cô gái đang quay lưng bước đi:

  • Em tên gì?

Cô ta quay lại, một cái chau mày khó hiểu, rồi nói

  • Vân, Lưu Vân

Dewitt chắp tay lại, như cái anh đã thấy những người Việt làm khi họ cảm ơn nhau trong quán rượu mà anh hay uống.

  • Cảm ơn cô, Lưu Vân – Anh nói to

Cô gái nở một nụ cười và quay đi, không nói gì cả. Dewitt cũng bối rối, nhưng chưa kịp nói gì, anh đã bị nắm áo kéo đi. Dewitt quay lại căn phòng tre. Lúc nãy không gian tan hoang lộn xộn vì Dewitt đã đánh hai người lính để bỏ chạy, giờ đã được dọn sạch sẽ. Trên bàn anh, một con cá khô cùng một nắm cơm trắng. Cảm thấy đói, Dewitt liền ăn sạch cơm.  Tuy nhiên, anh dừng lại khi thấy những cặp mắt đang nhìn anh. Vài đứa trẻ đang liếc trộm anh qua cửa sổ. Chúng thòm thèm nhìn con cá mà anh đang cầm. Với nạn đói đang càng ngày càng trầm trọng, Dewitt không nỡ nào nhìn trẻ em bị đói và chết vì nó. Anh đưa miếng cá tới gần cửa sổ, mấy đứa con nít liền chạy tán loạn. Dewitt đưa miếng cá ra khỏi ô cửa, một bàn tay nhỏ xíu giật lấy miếng cá và chạy mất. Buồn cười, anh ngả lưng xuống, mặt nhăn nhó vì vết thương trên lưng. Dewitt từ từ ngả dần vào giấc ngủ, mặt trời nghiên dần xuống sau núi. Những ngôi sao bắt đầu quay lại bầu trời, nhìn xuống con người, im lặng, như chúng đã làm hàng triệu năm qua.

Sáng hôm sau, Dewitt thức dậy vào lúc tờ mờ sáng. Giữa sân chính đã có vài con ngựa được chuẩn bị sẵn cho chuyến đi của anh. Một anh lính đã đợi sẵn Dewitt trước cửa chòi. Anh mặc chiếc áo nâu cũ vào và đi ra ngoài, đường khá lạnh, sao vẫn sáng trên đầu dù hừng đông đã gần kề. Ngôi làng nhỏ được thắp sáng yếu ớt nhờ những ngọn đèn dầu chút xíu. Không thấy bóng dáng trẻ con, có lẽ chúng đã ngủ, chỉ có hơn chục tay súng đang tập hợp gần đó. Căn chòi vang lên kẽo kẹt mỗi khi gió nhẹ thổi qua. Tiếng côn trùng rả rích trong đêm làm cho Dewitt cảm thấy dường như bên ngoài ánh sáng kia là cả một vương quốc của một thế lực khác, một thế lực siêu nhiên. Tiến tới căn nhà chính, Dewitt gặp Vân đang nói chuyện với một vài tay súng, thấy anh, cô quay lại:

  • Chúng ta, đi.

Anh gật đầu ra hiệu là hiểu. Ai đó bên cạnh đưa anh một củ khoai, ra hiệu chỉ chỉ vào họng. Anh ăn nửa củ, còn lại anh bẻ đưa cho một anh lính gầy nhom bên cạnh. Bất ngờ, người lính đưa hai tay đón nhận và nói cảm ơn. Lưu vân nhảy lên con ngựa đầu tiên, Dewitt đi theo sau, bên cạnh họ còn có năm tay súng khác. Họ đưa tay chào những người trong làng, mấy đứa con nít nghiêng đầu ra từ những cái cửa sổ, trông theo đoàn người ra đi. Vân nhìn anh, nói:

  • Đi, Trung Quốc, Ô – ếch – ếch
  • Cái gì??

Vân lúng túng, nói lại:

  •  Ô – ếch – ếch

Dewitt phì cười, OSS, anh hiểu rồi, họ sẽ dân anh về lại với OSS ở Trung Quốc. OSS là cơ quan chiến lược của Mỹ hiện nay ở Thái Bình Dương, anh sẽ có cơ hội trở về nhà. Đi giữa con đường mòn, rừng cây um tùm, tối như mực vì mặt trời chưa ló dạng, Dewitt thấy sợ hãi, đây không phải là nơi mà một người phương Tây nên tới. Tiếng côn trùng rả rích nghe vẫn đinh tai nhức óc như bản hòa ca kì dị từ màn đêm.

Rồi đột nhiên, mọi thứ im bặt. Lưu vân đưa tay ra hiệu dừng, Dewitt thấy vẻ mặt cô toát lên vẻ sợ hãi. Chuyện gì đang xảy ra, Dewitt nhìn xung quanh, những người lính khác cùng xích lại gần nhau hơn. Ánh đuốc mà họ mang theo nãy giờ chỉ đang soi sáng một vùng nhỏ trên con đường họ đang đứng. Lưu Vân nhìn Dewitt, mắt long lên như muốn thét lên một tiếng mà không dám. Cô thì thầm:

  • Đừng. nhìn.

Không còn tiếng côn trùng gọi, giờ sự im lặng như một bức màng nặng như chì che phủ họ. Dewitt cảm thấy ngộp thở, không nhìn cái gì cơ, chuyện gì đang xảy ra, tại sao họ lại sợ như vậy. Bắt đầu, Dewitt để ý thấy nó, những bóng người đã bao vây họ từ lúc nào không biết. Một mùi ngai ngái như bùn lầy xộc lên mũi Dewitt, pha trộn với mùi phân hủy. Cố gắng không hắt xì, Dewitt nhìn chằm chằm vào bờm của con ngựa đang cưỡi, trong khi Lưu Vân ra hiệu cho họ di chuyển về phía trước, im lặng, chầm chậm. Những bóng người quái dị kia, Dewitt liếc nhìn, rõ ràng uốn éo, nguệch ngoạc, y như ai đó lấy bút chì ra vẽ bậy lên không gian chỗ đó. Lưu Vân đổ mồ hôi lạnh, cô thực sự sợ hãi, Dewitt chắc chắn thế, và anh nghĩ anh cũng nên như vậy. Những bóng đen cứ đi theo họ, lặng thinh như màn đêm.

Đột nhiên, trước mặt họ, bên vệ đường, có cái gì đó xuất hiện, to lớn và đen xì. Dewitt không giám ngẩng mặt lên, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào con ngựa. Tuy nhiên, sự tò mò đã chiến thắng anh, Anh nghiên đầu qua nhìn, đó là một cái cầu thang. Trong nửa giây đầu tiên, Dewitt cảm thấy như não của mình bị tê liệt vì không thể nào hiểu được cái anh thấy. Đó là một cái cầu thang, cao phải khoảng hơn ba mét, kiểu dáng phương tây. Dewitt dành giây tiếp theo để nhìn kĩ nó. Một cái cầu thang bằng gỗ, mới tinh, thậm chí còn không thấy bụi trên nó, cứ y như là ai đó đã cắt nó ra ngọt xớt từ một căn nhà bên Pháp và để nó ở đây, giữa rừng núi bạt ngàn của Bắc Việt.

Dewitt bị cuốn vào nó, tại sao thứ này lại ở đây, giữa nơi thâm sâu cùng cốc này, những bóng đen này là gì. Đột nhiên, bàn tay anh bị nắm chặt, xém nữa hét toáng lên, anh lấy lại bình tĩnh khi nhận ra đó là Lưu Vân. Vẫn sợ hãi, cô ra hiệu cho anh tập trung vào đi tiếp, đừng nhìn vào chúng nữa. Lúc này, mặt trời mọc, chỏm núi trước mặt Dewitt đã dần tắm mình trong ánh nắng đầu ngay. Trong một thoáng hoàn hồn, Dewitt thở dốc ra, mồ hôi tuôn ra như tắm. Anh nhìn quanh, cảnh vật đã rõ ràng hơn, không có cầu thang, cũng không có bóng người, họ đang đi giữa một khu rừng như trước. Vân hỏi thăm những người đi sau, có lẽ tất cả đều ổn. Dewitt với tay hỏi Vân

  • Đó là gì?

Lưu Vân chần chừ, phần anh nghĩ vì cô không rõ tiếng Pháp, phần vì cô đang lựa lời để giải thích cho anh hiểu. Cuối cùng, cô chỉ nói:

  • Les gens de l’obscurité

Mất vài giây để Dewitt hiểu, và anh cũng không thắc mắc thêm. Rừng bí ẩn, im lặng, ngạo mạn đến đáng sợ. Và nơi rừng thiên nước độc này đã có bao nhiêu kẻ không may đã sa cơ và nằm lại chỗ này. Những người của bóng đêm.

Họ quên đi những gì dã thấy, ngựa tiếp tục phi trên con đường mòn qua một cánh đồng lúa nay đã xơ xác vì chiến tranh. Có vài bóng người nông dân cũng trâu ở phía xa xa nhìn về hướng họ một cách tò mò rồi lại quay về công việc đồng án hằng ngày dù vụ mua đang ngày càng thất thu hay sưu cao thuế nặng từ quân Nhật đang dần dần nuốt chửng họ.

Đang miên man với suy nghĩ của mình, chợt Dewitt để ý thấy một đám khói bụi bốc lên ở xa xa, chếch về hướng mặt trời đang mọc. Vừa lúc đó, Lưu Vân cùng những người trong đoàn cũng kéo ngựa và dừng lại. Họ trao đổi gì đó và quay lại nhìn Dewitt. Một người lính kéo ngựa của Dewitt và tất cả nấp vào trong bìa rừng. Dewitt được ra hiệu xuống ngựa và nằm xuống, anh làm theo và cả bảy người cùng nhìn hướng ra phía con đường lộ kia chỉ cách họ vài chục mét.

Hai chiếc xe tải lính dần xuất hiện và lao về hướng ngược họ, trên xe chất đầy lính cùng với vũ khí. Dewitt không nhận ra là quân nào nhưng rõ ràng đây là một trận càn quét. Sau khi chúng đã đi qua, anh định đứng dậy nhưng bị Lưu Vân kéo xuống làm anh đập đầu xuống đất. Lúc này, anh mới nghe rõ tiếng động cơ vang vọng bên dưới. Một chiếc Panhard 178 chạy từ từ qua mặt họ, phía trên có hai tên lính châu Á ngồi ngoài có vẻ như làm nhiệm vụ cảnh giới. Panhard là một loại xe thiết giáp tấn công cơ động được trang bị súng máy tốc độ cao được lính Pháp sử dụng cho những nhiệm vụ tuần tra từ những năm 40. Có vẻ lính Nhật đã thu được loại chiến xa này để bổ sung vô đội thiết giáp của họ.

Chiếc xe thiết giáp vừa qua khỏi, Lưu Vân cùng những người lính còn lại nhìn nhau và bắt đầu vang lên tiếng tranh cãi. Dewitt không rõ hoàn toàn họ nói gì, nhưng anh biết rõ trung đội lính vừa rồi đang hướng tới đâu.

Lưu Vân đột nhiên quay lại nắm áo Dewitt và kéo tới con ngựa của anh và ra hiệu anh leo lên. Dewitt thấy ba người lính kia cũng đã tức tốc chạy vội về làng.  Lúc này chỉ còn Vân và Dewitt lao như tên bắn trên con đường rời khỏi rừng. Vân đi trước, anh thấy cô lúc này đang tức giận, sỡ hãi, lại đang bị chia rẽ giữa việc tiếp tục nhiệm vụ hay quay về làng. Cô đưa tay che mặt khóc, những giọt nước mặt rơi khỏi khuôn mặt cô và bay về phía Dewitt.

Anh kéo yên ngựa, buộc cả hai phải dừng lại. Lưu Vân nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, hét lên trong ngôn ngữ mà anh không hiểu, rồi tới tiếng Pháp:

  • Vous devez partir!!!! ( Anh.phải.đi)

Dewitt nói bất chấp sự chia cắt của ngôn ngữ:

  • Đó là người làng của cô, những người đã cứu tôi, tôi không thể ép cô bỏ họ được. Quay về cứu họ đi!!!!!

Dewitt được đáp trả bởi một tràng tiếng Việt và đôi mắt giờ đã chuyển sang tức giận của Vân. Anh mặc kệ, giật lấy khẩu súng trên ngựa của Vân trước khi cô phản ứng và phi nước đại về hướng cũ. Lưu Vân đuổi theo anh và vẫn la hét một cái gì đó. Dewitt không muốn chuyện này xảy ra, phần vì biết rõ những gì sắp xảy ra, phần thì căm ghét lũ Nhật, phần thì cảm kích ân nhân của anh mà anh muốn quay lại đó để cứu ai được thì cứu, hay chí ít đó là những gì anh nghĩ. Anh quay lại chỗ đồng lúa cũ, một cái xác đẫm máu nằm ở đó, người nông dân già anh gặp sáng nay đã chết. Con trâu nằm bên cạnh chủ nó, kêu lên những tiếng kêu oán thán với vài vết đạn vào bụng. Dewitt nghiến răng giận dữ…

  • Quân súc sinh!!!!

Đột nhiên, một cột lửa bốc lên trời về phía trước của Dewitt. Anh có thể cảm thấy một sức nóng phả ra từ nó dù nó vẫn còn rất xa anh. Con ngựa hoảng hột nhảy lên một cái và té ngã, Dewitt rơi ra và nằm sõng soài cạnh một bụi tre. Choáng vàng, anh ngồi dậy và thấy Vân đang đứng trước mặt. Cô nhìn anh, như chuẩn bị muốn nói gì đó, rồi cô kéo Dewitt dậy và cả hai cùng nhau đi về phía làng.

Thấy phía trước có động tĩnh, anh nấp vào một ụ đất ven đường, trước mặt anh là ba tên lính châu Á đang đứng cảnh giới, sau lưng chúng là bốn cái xác nằm đó với bốn con ngựa. Một tên đang hút thuốc và cười nói, lấy lưỡi lê chọc chọc vào bụng của người đã chết đến lúc máu và ruột phun ra. Thấy thế, hắn càng cười khoái trá.

Giận sôi, Dewitt chĩa khẩu súng trường về phía chúng, bóp cò.

Cạch

Súng không đạn. Ba tên kia nhận thấy anh liền giơ súng lên nã đạn. Dewitt lăn ra sau ụ đất  để né. Đạn bay đập vào những thân cây và đá bên đường vang lên những tiếng kêu nhức óc. Dường như chỉ cần anh hé một ngón tay ra thì cũng sẽ bị bắn nát.

Tiếng súng ngưng lại. Dewitt ngồi lên nhìn…

BANZAI!!!!!

Một bóng đen lao tới Dewitt, anh chỉ kịp giơ súng theo phản xạ. May thay đỡ được lưỡi lê đang lao thẳng vào tim mình. Tên lính Nhật gào lên vào mặt anh trong khi hai người giằng co. Dewitt gầm một tiếng rồi dùng hết sức để gạt súng lên trên và anh nhanh tay đánh vào mắt cá của hắn rơi súng. Chưa tới một giây, tên lính rút ngay thanh kiếm đang đeo bên hông và chém ngang ngực của Dewitt, máu đổ ra đầm đìa nhưng anh vẫn kịp né một vết thương chí mạng. Chỉ cần một tích tắc nữa thì Dewitt đã trở thành một cái xác vô danh nằm lại bên đống đất này.

Tên lính lao tới và chém thẳng xuống Dewitt, anh kéo một cây tre lớn gần đó xuống chặn thanh kiếm. Không bỏ cuộc, tên lính Nhật và la lên và đè sát cây kiếm trước mặt Dewitt. Hắn gạt chân làm Dewitt ngã nhào nhưng anh vẫn ôm cây tre sát người làm thanh kiếm bị kẹt trong đó. Bình thường thì Dewitt có lẽ sẽ thắng dễ dàng trong một cuộc đọ sức với tên lính nhỏ hơn anh hẳn như thế này. Nhưng những vết thương sau lưng anh làm mỗi cú vung tay là một luồn điện đau buốt đi xuyên quay người làm Dewitt trở nên tê liệt. Tên Nhật đưa khuỷa tay lên ép thanh kiếm vào mặt Dewitt làm chảy máu trong khi nở một nụ cười điên loạn, dự định sẽ cửa thẳng vào mắt của Dewitt.

Đoàng

Tên lính đang đứng chĩa súng gục xuống, hai phát đạn tiếp theo đã kết thúc mạng sống của tên lính còn lại. Kẻ đang đánh nhau với Dewitt giật mình quay sang khi thấy đồng đội ngã gục. Lợi dụng lúc đó, Dewitt lấy hai ngón tay cắm thẳng vào mắt hắn làm máu tuôn ra trên mặt anh. Tên lính ngã ngửa ra sau rú lên. Dewitt rút khẩu súng lục đang giắt bên hông của kẻ thù ra và bóp cò. Viên đạn bay xuyên quay tim của đối thủ, giết chết hắn ngay lập tức.

Lưu Vân bước ra sau lùm cây với khẩu Ru-lô đang bốc khói trong tay. Cô nhìn Dewitt rồi gật đầu, ra hiệu cho anh tiến về làng. Dewitt bỏ quên đau đớn của mình, nhặt khẩu Arisaka của những kẻ đã chết kia lên cùng với lựu đạn và đi về phía làng. Những tiếng la hét trong không khí ngày càng vang vọng rõ hơn bao giờ hết. Một tia lửa khác lại lóe lên trên bầu trời. Đâu đó tiếng súng vang lên như bao hiệu một sinh mạng nữa đã chấm dứt.

Dewitt bò lên một mô đất cao bằng cả sức lực mình. Anh nhìn thấy khoảng 30 lính Nhật đang bao vây dân làng trong khi chỉ huy của chúng đang đứng trên chiếc xe thiết giáp và trịnh trọng đọc một cái gì đó. Xung quanh họ là những xác người đã ngã xuống trong lúc cố gắng bảo vệ ngôi làng của họ. Những người đàn ông trong làng, phần lớn đói kém và ốm yếu, đang đứng ở giữa sân đình. Ông chú già cùng hai già làng đang quì ở đó, tay bị cột ngoặt ra sau, đầu cúi gằm xuống đất. Tên chỉ huy dứt lời thì một tên phiên dịch béo mập liền nói:

  • Thể theo ý nguyện của Thiên Hoàng, các người bị tuyên án tử hình vì chống lại Người và chính quyền hợp pháp của Đế Quốc Nhật Bản.

Những người đang quỳ ở đó nghe xong, liền từ từ ngẩng đầu lên nhìn những kẻ trước mặt. Tên chỉ huy Nhật nhổ nước bọt xuống trước mặt những người dân đang đứng trước hắn và vung tay. Ba lính Nhật đứng sau lưng họ liền tuốt gươm và chém xuống.

Máu lênh láng khắp nơi. Chúng ra lệnh cho những phụ nữ khiên xác và đầu của những người đã bị tử hình đi bất chấp sự la hét và khóc thương của họ. Một người phụ nữ có mang bất chấp lao tới tên chỉ huy và bị sát hại dã man bằng một lưỡi lê từ những tên lính bảo vệ. Đây là người đã mang đồ ăn tới cho Dewitt.

Một quả cầu lửa bốc lên cao tiếp, Dewitt thấy một tên lính mặc đồ bảo hộ kỹ lưỡng với lưng mang những cái bình kim loại và cầm một cái ống dài. Cứ mỗi lần kéo cò, một luồn diêm hỏa lại phun ra đốt cháy những ngôi nhà tranh. Dân làng người khóc lóc, người thất thần, người thì cố gắng tỏ ra dũng cảm để an ủi những người xung quanh. Trong một căn nhà đang bốc cháy, có bóng người lao ra, ngùn ngụt. Nhưng tên lính Nhật đứng ngoài liền xả súng bắn gục. Đó là những đứa trẻ đã nấp trong nhà khi ba mẹ chúng nhận ra kẻ thù đã đến.

Dewitt nhìn qua Lê Vân, mắt cô chứa những ánh nhìn đau đớn, hận thù, căm phẫn những kẻ đang hành hạ quê hương và người dân của cô. Vâng đang lên đạn, và Dewitt cũng thế, anh rút hai trái lựu đạn ra và kéo khóa, chuẩn bị ném. Cứ mỗi giây hai người chờ đợi thì lại có những thân hình ngã xuống ở phía kìa.

Cạch cạch

Tiếng đạn lên nòng từ phía sau lưng. Dewitt và Lưu Vân quay lại phía sau. Một toán lính đang chĩa súng vào họ.

  • Dewitt?
  • Homer?
  • Tao tưởng mày đã chết rồi, mày đang làm gì ở đây?

Đó chính là tiểu đội của Dewitt, năm người anh em đồng đội đã vào sinh ra tử với anh từ xưa đến giờ. Homer tiếp:

  • Lũ Nhật nói cho tao mày đã bị quân phiến loạn bắt cóc nên bọn tao đi cứu mày đây. Thế này là thế nào? Cô gái này là ai?

Dewitt nhìn qua Lưu Vân, đầu óc anh đột nhiên nghẹt cứng vì không biết phải nói thế nào về tình huống này. Lưu Vân nhìn anh, cũng ánh mắt hoảng loạn như mất hết hơi thở.

Đột nhiên, Vân giật lấy hai trái lựu đạn được cột vào nhau trên tay của Dewitt và ném thẳng về phía quân Nhật. Một khoảnh khắc mà thời gian dường như dừng lại, Dewitt hoàn toàn bất ngờ. Cả ba bên nhìn nhau, trước khi một tiếng nổ chát chủa vang lên.

ẦM

Một trận mưa bụi, cát, và đá đổ trên đầu chúng. Năm người lính Mỹ, Pháp cũng bị thổi bay ra vì sức ép của vụ nổ. Vài giây sau khi định thần, Dewitt nhìn xuống bên dưới, chiếc xe thiếc giáp đã bị thủng một bên, có vẻ như không còn ai bên trong sống sót. Xung quanh đó la liệt những phần cơ thể người. Lợi dụng lúc đó, những người dân làng xô ngã những tên lính canh đang bị choáng để tẩu thoát. Kẻ chạy vào rừng, người thì gục xuống trong những làn đạn từ toàn lính kia. Dewitt nghe thấy tiếng la hét và một tá lính Nhật cùng với súng phun lửa đang tiếp cận vị trí của họ. Homer nhìn Dewitt và Lưu Vân. Dewitt định la lên là hãy chạy đi, nhưng Dewitt nhận ra, anh không còn là người quyết định nữa.

Homer và đội của anh đưa súng lên chĩa vào Vân, Dewitt cũng chĩa súng vào họ. Homer hét lên:

  • Mày bị điên à Dewitt, mày làm gì thế?
  • Đừng giết cô ta!!! Cô ta đã cứu tao!!!
  • Nếu không giết cô ta bây giờ, chúng ta sẽ chết sạch vì lũ Nhật nghĩ chúng ta tấn công tụi nó!!!!
  • Không!!! KHÔNG ĐƯỢC!!!
  • Mày điên rồi!!!

Homer lao về phía Dewitt và một phát súng vang lên. Dewitt bị húc phải và anh ngã ra đất , gần như bất động. Homer thụi một phát cực mạnh vào sườn của Dewitt làm gần như ngất xỉu. Lúc này, những người còn lại trong đội của Dewitt đã đứng xung quanh anh, chĩa súng về phía Lưu Vân. Dewitt hét lên:

  • Chạy đi!

Lưu Vân vừa quay đầu thì một loạt đạn vang lên. Dewitt thấy bóng người nhỏ bé của cô ngã gục xuống. Toàn lính Nhật lao tới,  bao vây Vân, có vẻ như cô ấy còn sống. Dewitt lúc này đang bị đồng đội đè chặt xuống đất không thể cựa quậy được. Anh hét lớn:

  • KHÔNG!!!!!!!

Mấy tên Nhật chĩa súng về phía những tên lính Tây phương. Đồng đội của Dewitt thấy thế liền hạ súng xuống, người duy nhất trong đội biết tiếng Nhật liền cố gắng trao đổi với những lên lính kia, nhưng tất cả những gì đạt được là nhưng tiếng hét và những lưỡi lê chĩa thẳng vào họ, ra lệnh họ bỏ súng xuống.

Dewitt nhìn theo Lưu Vân, thấy cô đang chống cự quyết liệt khi những tên lính kia kéo tay cô lên. Cô đạp thẳng vào mặt tên lính phía trước làm hắn ngã gục, máu chảy đầm đìa. Bất lực, tức giận, đau đớn, máu và nước mặt quyện chảy dài trên cả Dewitt lẫn Vân. Tên lính bị đá đứng dậy và rút con dao ngắn của hắn ra, đâm thẳng vào bụng Lưu Vân. Hắn gầm lên trong tiếng thét của cô gái.

Dewitt nằm gục đó, anh không biết phải nói gì, tất cả mọi thứ dường như mờ dần trước mắt anh. Và cuối cùng, anh thấy Lưu Vân bị kéo đi và biến mất. Dewitt bất tỉnh sau đó. Đó là lần cuối cùng anh thấy Vân.

7330667554_c7d571a86d_z.jpgMột trận tàn sát, cái chết, tội lỗi, và máu. 

 

 

 

Vết cắn thứ 7: Kẻ cuối cùng

Hàng chục tên xác chết đứng dậy, lao thẳng về phía chúng. Đó là những kẻ chúng đã bắn chết lúc nãy. Cả đám rút súng ra bắn liên tục về phía cửa. Vonkalishka lao tới, đóng cánh cửa sắt lại. Hai, ba cánh tay thây ma vẫn kẹt vào khe cửa, quơ quơ trong không khí làm cho cánh cửa không thể đóng lại được. Dewit cầm khẩu súng liên thanh lao tới kê vào khe cửa và nã đạn ầm ầm đinh tai nhứt óc. Những con thây ma bị bắn trúng đầu ngay lập tức ngã xuống, nhưng tay của bọn chúng vẫn kẹt ở trong khe cửa. Càng lúc chúng càng đông hơn. Không thể đóng cửa lại, Dewitt bắn hết băng đạn, nắm lấy tay áo của Vonkalishka và lôi anh ta vào trong.

  • Bắn!!! Bắn đi.

Cánh cửa bật tung ra, Svetlana và tất cả đếu bắn ầm ầm về phía cửa. Dewitt chạy về phía đồng đội, nhưng trước mặt anh, một chiến sĩ ngã xuống đất với một lỗ hổng trên đầu.

  • Ặc, cứu!

Đoàng, Đoàng

Tên bác học sau lưng tên cầm súng lúc nãy có giấu một khẩu súng lục hai nòng, loại ám sát. Hắn bắn một phát trúng đầu một người lính Nga, phát còn lại vào vai Svetlana. Vonkalishka quay lại bắn vào tên bác sĩ. Hắn đưa tên đằng trước ra đỡ đạn.

  • Đồng đội mày mà mày dám….

Tên bác sĩ trước mặt ngã xuống vũng máu. Sau lưng, tên còn lại lao ra khỏi cửa sổ, nhảy ra bám vào lan can bên ngoài. Hắn leo lên trên ban công rồi cắm đầu chạy về phía bên kia Quan Tài Đá. Cả nhóm quay lại sau lưng, lũ thây ma đã giết chết người lính không tên còn lại. Bỏ lại sau lưng hai người bạn đã chết, họ lao ra khỏi cửa sổ để rượt theo tên bác sĩ kia. Svetlana, Vonkalishka và Dewitt đuổi theo tên bác sĩ kia. Svetlana thấy hắn đang đeo một cái túi vải sau lưng.

  • Đừng bắn, chúng ta phải cướp được cái túi đó và bắt sống hắn.

Hắn chạy tới một cái thang máy dẫn lên trên và đập mạnh vào nút. Đèn tín hiệu phía trên từ từ chạy xuống. Đằng sau họ, những con thây ma đã rời khỏi căn phòng quan sát và đuổi theo. Một con nắm được vạt áo khoác của Vonkalishka, nó kéo anh ta ngã bật ngửa. Dewitt dừng chân và quay lại khẩn cấp. Anh rút khẩu súng lục ra bắn thẳng vào con thây ma đang nắm chân Vonkalishka. Con thây ma chết gục, nhưng sau lưng nó, ba bốn con lại tràn lên  trên cái ban công chỉ rộng có hai mét. Vonkalishka đứng dậy liền bị một con thây ma áp sát. Anh ta rút khẩu súng trường và đập vào mặt của con quái vật. Nhưng một con ở đằng sau tóm được mũi súng và giữ chặt.

  • Thả nó ra!!!!! – Dewitt hét lên.

Vonkalishka chửi thề, hắn kéo cò súng, xả hết những viên đạn còn lại vào đám thây ma rồi hét lớn:

  • Cho tụi mày luôn đấy.

Nói xong, Vonkalishka chụp luôn chiếc ghế xếp bằng sắt bên cạnh đè ngược lại những con thây ma. Dewitt cũng hết đạn. Anh cũng nhặt một thanh gỗ lớn lên để đè ngược lại lũ thây ma. Tuy nhiên, thanh gỗ quá lạnh và mục nên gãy một tiếng rắc. Hai đứa bật ngửa ra sau và cuống cuồng bỏ chạy. Trước mặt chúng là đường cùng, nơi tên bác sĩ đang đứng trước thang máy. Svetlana chỉ còn cách hắn chừng mười mét.

  • Đứng lại con chó!!!

Svetlana tức giận bóp cò súng lục, nhưng khẩu súng của cô cũng hết đạn. Tên bác sĩ rút một khẩu súng khác ra bắn làm Svetlana phải nấp vào bên tường.

Ding

Tiếng thang máy xuống tới nơi, Svetlana nhảy ra thì đã thấy cánh cửa thang máy bật mở. Dewitt và Vonkalishka đang gồng hết sức lực để chặn lũ thây ma lại bằng một cái bàn bằng sắt. Anh hét lớn:

  • Xử lí hắn nhanh lên!!!!!

Tên bác sĩ hói đầu với chiếc mũi khoằm cười nửa miệng khi thấy ánh sáng bên trong thang máy. Trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng phục hưng lại đế chế bằng đội quân bất tử của mình. Hắn sẽ trở thành quốc trưởng mới, kết thúc những gì mà ngài Hitler đã bắt đầu. Khi cánh cửa mở ra, một bóng đen xuất hiện trước mặt của lão.

Ông thiếu tá già đang đứng trước mặt tay bác sĩ. Thân hình to lớn của ông ta che cả ánh đèn của thang máy. Sau lưng ông là 3 người lính khác. Những người mà họ nghĩ đã chết trên chuyến xe tử thần đó. Lúc họ bị tách nhau ra ở giữa đường hầm mịt mùng. Tên bác sĩ vội chĩa súng vào ông già râu bạc và nã đạn. Viên đạn bay thẳng vào bắp tay của Drokovic. Ông ta vung tay trái bóp chặt cổ tay hắn. Hắn ta đau đớn la hét làm rơi khẩu súng. Drokovic ngửa cổ ra sau rồi đập mạnh vào đầu tay bác sĩ làm hắn ta ngã gục xuống ban công.

  • Drokovic, cứu!!!!!!!!!!!!!!- Vonkalishka hét lớn

Ba người lính sau lưng của ông già lao về phía Dewitt. Dewitt la lớn:

  • Một, hai, ba, bỏ ra!!!!!

Cả hai ném cái bàn qua một bên, rồi bỏ chạy thục mạng. Ba người lính kia chạy ngược về phía họ. Một người lính to lớn đi trước kéo khẩu súng máy RPD trên lưng xuống để lên sàn. Người đằng sau mang một cái túi lớn, rút một băng đạn ra và cài vào khẩu súng còn người còn lại khai hỏa. Không chỉ thây ma, với con người, khi đối diện với khẩu súng này với khoảng cách gần như thế thì cũng nát như tương. Chỉ trong vòng mười giây, tất cả những con thây ma đã gục xuống.

Svetlana chạy tới ôm chầm Drokovic:

  • Lão già, tôi tưởng đồng chí đã chết.

Lão ta cười nhẹ, nói:

  • Sao mà cái xe hàng nhỏ xíu đó có thể giết ta được. Khi nó đến cuối đường, bọn ta đã dừng lại tại một trạm ở gần mặt đất. Khi lên tới đó, ta và các đồng chí khác đã tiếp cận chiếc máy bay bị rơi lúc nãy.
  • Ông có tìm được bất kì vali nào không? Hay cặp táp?
  • Không, hoàn toàn không, tất cả đều cháy rụi. Chỉ có hai ba con thây ma bước ra từ đống đổ nát đó. Thật kinh tởm.

Tay bác sĩ lúc nãy lui cui đứng dậy, chỉnh lại cặt mắt kính vỡ nát và cái mũi đã ăn trầu. Vonkalishka đứng dậy một cách mệt mỏi, bước tới trước mặt hắn và rút một cái còng ra khóa tay hắn lại.

  • Lấy cái túi của hắn, chúng ta cần cái đó. – Svetlana nói

Vonkalishka chấp hành mệnh lệnh ngay lập tức. Sau đó, Svetlana tiến tới trước mặt tên bác sĩ, nói bằng tiếng Đức, nhưng tên đó nói hắn nói được tiếng Anh.

  • Các người…..sắp chết hết rồi.
  • Im mồm – Svetlana hất tay vào mặt hắn – Trả lời câu hỏi lúc nãy của ta, cái kia là cái gì.

Tên bác sĩ, máu mũi đầm đìa, bắt đầu nói:

  • Vào…vào năm 1939, chúng tôi, những nhà khoa học, của đảng Quốc Xã vị đại đã đến Neuschwabenland, tức là nơi các người đang đứng, ở Nam Cực này. Và khi tới đây, chúng tôi liền phát hiện, có một bộ lạc kì dị sống dưới lớp băng dày. Và những gì chúng ta đang thấy từ trên mặt đất chẳng là gì so với những gì dưới lớp băng đó, một thế giới khác, rộng rãi, một thiên đường.

Hắn ho ra máu, rồi lại tiếp tục:

  • Trong ống trụ kia – Hắn liếc nhìn cái ống ở giữa cái mái vòm, nơi đang bị bao vây bởi hàng ngàn con thây ma- là mẫu vật cuối cùng còn lại của bộ lạc đó. Hơn một ngàn lính Đức đã chết, chỉ để giết ba mươi người của họ.
  • Sao các người lại giết họ, họ là ai? – Dewitt hỏi
  • Không ai biết họ là ai, một số thổ dân ở các quốc đảo nói rằng, họ đến từ các vì sao hay bay qua con nước lớn từ một lục địa đã chìm. Chúng tôi lúc đầu đã tỏ thân thiện với họ. Những người da xanh lông vũ, chúng tôi gọi là người Blauefeder. Dân số họ đa phần là người già và trẻ em, chỉ có vài người lớn. Họ ăn và uống rất ít để sống, nhưng tất cả bọn họ đều có vẻ rất trẻ và khỏe mạnh. Nhưng hòa bình dĩ nhiên không kéo dài lâu, nhất là sau khi thượng tướng thấy được những gì họ có thể làm được.

Mọi người ngồi yên trên sàn, nghe hắn nói tiếp:

  • Một ngày, chúng tôi phái hai trăm lính xuống, tấn công vào ngôi làng nhỏ của họ dưới lớp băng dày, tìm cách cướp đi những máy móc của họ, cướp đi những người phụ nữ, cướp đi hòa bình. Họ, trong tay không một vũ khí nào, nhưng với một khả năng kì dị, họ đã giết sạch những người lính kia, bằng tay không.
  • Khả năng kì dị? Ý ngươi là sao – Svetlana tra hỏi
  • Chúng, chúng…có thể dùng sóng điện não để phát ra sóng làm người ta phát điên. Ban đầu, họ không giết ai, chỉ làm những người lính bị đau đến mức ói mửa và nằm nhiều ngày trời. Sau đó, họ đã làm những người đó bất tỉnh và giết những người đó bằng súng. Nhưng khả năng đó chẳng là gì với thứ mà mấy người đang đối mặt. Khả năng hồi phục bất tử.
  • Không thể nào. – Drokovic nói
  • Có thể chứ, với một con người, sự phân chia tế bào chỉ đạt đến năm mươi lần, vì thế, chúng ta không bất tử được. Đối với họ, họ có thể phân chia đến mức vô tận và giữ mãi tuổi trẻ, hoặc có thể phục hồi phân chia rất nhanh. Đó là lí do họ có da màu trắng xanh dương kì quái.
  • Vậy làm sao, các ông giết được họ?
  • Nói thế chứ, không phải họ không có điểm yếu. Chỉ cần tiêu diệt bộ não, họ sẽ chết, không có ngoại lệ. Dù họ có thể làm chúng tôi đau đầu tới nổ tung, nhưng họ chỉ có thể tấn công khoảng mười người một lúc là tối đa. Chúng tôi đã dụ họ kí một hiệp ước hòa bình, rồi cho quân mai phục, giết sạch những người đứng đầu. Sau đó, một đội quân đông gấp trăm lần những dân làng để tấn công, nơi mà giờ đây chỉ còn những người yếu thế.
  • Nhưng làm sao mà họ có khả năng đó.
  • Không ai biết, vì sao họ có khả năng đó. Tôi chỉ có thể nói, nó không đến từ đây.
  • Rồi cuối cùng.
  • Tod (Cái chết). Tất cả bọn họ đều chết sạch, chỉ giữ lại một đứa duy nhất. Nó đó – Ông ta nhìn về phía ông trụ – Lúc mới bắt được, nó chống trả dữ dội lắm – Ông ta đưa đầu ra cho mọi người thấy, lộ ra một vết sẹo dài. Cuối cùng, chúng tôi cũng nhốt nó vào một căn phòng chống sóng não của nó và tiêm thuốc cho nó yếu dần đi trong lúc nghiên cứu. Chúng tôi đặt tên nó là Blaue.

Ông ta cười, một nụ cười đau khổ, tiếp:

  • Một thời gian sau, nó không còn khả năng làm đau đầu người khác nữa. Nhưng, nó đã làm hơn chục người tự sát.

Ông ta thở dài:

  • Nó đã đi vào trong đầu óc của những người xung quanh, lần mò trong kí ức của họ, để tìm ra một vết nứt.
  • Là sao? Nó làm gì cơ?
  • Nó tìm ra điểm tối trong tim mỗi người, rồi nó sẽ liên tục xoáy sâu vào đó, mang những hình ảnh đen tối quay lại, những kí ức đã cất sâu trong đáy tâm hồn. Bắt đầu là những người lính từng làm ở các trại tập trung. Sau đó là đến những nhà khoa học rồi cả những thằng Do Thái bẩn thỉu. Ngày nào cũng có kẻ bắn vào đầu, treo cổ, nhảy xuống khe băng để chết. Lúc này, nghiên cứu về loại thuốc làm con người có thể bất tử như bọn chúng đã gần xong. Tuy nhiên, một ngày, nó đã tấn công tôi, từ trong phòng giam cách xa tới hơn một cây số. Tôi may mắn tỉnh dậy khi trên tay là ống nghiệm chứa mẫu thuốc chưa hoàn thành. Quá tức giận, tôi đã ra lệnh cho nhốt nó vào cái ống nghiệm hình trụ đó, cho đến ngày hôm nay.

Dewitt đột ngột nhận ra một thứ, một bóng ma đã theo đuổi anh từ lúc anh đặt chân đến vùng đất băng giá này. Tiếng nói của tay bác sĩ từ từ nhòa dần. Hai mắt anh từ từ hướng  về phía cái bình chứa của sinh vật kỳ dị kia. Detwitt nhìn nó, nhìn làn da xanh kì lạ đó, bộ tóc trắng như lông vũ nằm giữa nhưng cái xác đang lang thang ở bên ngoài.

Sự sống – cái chết

Trong một phút chốc, rất ngắn, đầy khiếp sợ và đe dọa, nó mở mắt. Dewitt chết điếng trong vòng vài giây. Sinh vật đang ngủ say kia đã mở mắt, một con mắt đen nhánh, không thấy cả lòng trắng. Nó nhìn Dewitt chằm chằm, hai mắt nó chớp chớp nhưng hai mí mắt của nó mở ra hai bên chứ không phải mở lên xuống như con người. Dewitt dụi mắt, nhìn lại, rõ ràng nó đang ngủ say trong cái ống trụ thủy tinh đó. Dewitt loạng choạng dựa vào lan can, nguyền rủa:

  • Chết tiệt
  • Chuyện gì thế?
  • Chúng ta phải ra khỏi đây- Dewitt quay sang, nắm cổ áo lôi gã bác sĩ dậy – Nói cho ta nghe, nó đã chết chưa?

Chưa, nó chưa chết. Chỉ hôn mê sâu, đủ sức để nghiên cứu.- Máu văng ra từ mồm lão

Svetlana gầm lên:

  • Nghiên cứu con mẹ mày! Những người kia đã bị biến thành quái vật vì tụi mày sao
  • Chó chết! Tụi tao chưa nghiên cứu xong, lũ điệp viên khốn nạn của chúng mày nhảy vào đập vỡ một bình. Giờ ai ai trong nơi này đều bị nhiễm.
  • Mày nói gì???
  • Sau khi virus thoát khỏi, toàn bộ phạm nhân bị nhiễm bệnh, chúng nó bắt đầu chết và cắn xe lẫn nhau. Chỉ cần tiếp xúc với người nhiễm bệnh cự ly gần, ai cũng bị nhiễm cả.
  • Nhưng tụi tao đâu có biến thành chúng nó.
  • Chỉ khi mấy người chết! CHẾT!!!!

Dewitt hạ hắn xuống đất, thả hắn ra, nói:

  • Ông phải đi với bọn ta, để giải thích về tội ác này.
  • Không, các người không được quay về. Các người sẽ gieo rắc con virus này lên cả thế giới. Chỉ có ta, ta mới đủ sức kiểm soát nó, phục hưng lại đế chế của ta!!!!!
  • IM MỒM! – Svetlana hét lên, tống hắn vào thang máy.- Mọi người, về tàu thôi

Bảy người còn lại, bảy chiến sĩ cuối cùng, họ gom lại số súng đạn còn dùng được và bắt đầu bước lên thang máy. Dewitt đi cuối cùng, dù rất lạnh, nhưng anh đang toát mồ hôi đầm đìa. Vì không phải kẻ nào khác, kẻ đã lẩn khuất trong tâm trí anh, lôi những kí ức cũ ra để Dewitt phải chùn bước, đó chính là sinh vật kia. Dewitt quay lại, nhìn lại một lần nữa về phía sinh vật đang say ngủ ở giữa Quan Tài Đá. Sinh vật đẹp đến hoàn hảo đó vẫn đang ở đó, nhưng Dewitt quay lưng lại. Đang đứng ở giữa những con thây ma bẩn thỉu nhớp nháp đó, đó chính là người con gái có mái tóc đen dài đó. Dewitt đánh rơi khẩu súng trên vai, bước chầm chậm tới, chống tay lên lan can và nhìn xuống. Người đó đang đứng cách anh vài chục mét, khuông mặt vẫn như xưa, như chưa có biến cố gì xảy ra. Dewitt run rẩy nói:

  • Lưu Vân

Angel+wallpaper+1+from+doctor+who+the+time+of_2df6af_4415789

Đã bị nhiễm bệnh, truyện đi vào những chương cuối

 

Vết cắn thứ 6: Những gì còn lại

Đầu tiên, đó là một tiếng ve sầu đinh tai. Một con gà trống gáy vang đâu đó. Dewitt muốn ngồi dậy nhưng không cục cựa được. Tay Dewitt đang bị xích chặt vào thành giường. Anh chỉ mặc một cái quần cộc ở dưới, toàn thân băng bó. Nhìn thấy cốc nước, Dewitt với tay lấy nó. Nhưng một cơn đau chết người từ những vết roi trên lưng làm anh gạt cốc nước xuống đất. Quằn quại trong đau đớn, Dewitt hét lên, co giật, mồ hôi đổ ra nhể nhại. Đầu Dewitt như muốn nổ tung, anh cảm thấy như có năm con ngựa đang kéo giãng tay chân anh ra vậy.Hai người Việt xuất hiện từ đâu đó, tay cầm súng trường lao vào đè Dewitt xuống khỏi cơn co giật. Ai đó rắc một thứ bột mùi vào miệng Dewitt, anh ngất đi lập tức sau đó.

Lần tiếp theo Dewitt tỉnh dậy, tay chân anh đã hết bị trói, vết thương có đỡ đau hơn và Dewitt thấy không còn sốt nữa. Anh lén nhìn ra ngoài cửa sổ, đột ngột nhớ lại những gì xảy ra lúc trước. Dewitt choáng váng vì tình cảnh của mình. Hết bị lũ Nhật bắt, giờ lại rơi vào tay lũ phiến loạn người Việt. Dewitt từng nghe kể về những chuyện kinh khủng những kẻ này sẽ làm với những tên sĩ quan Pháp khi chúng bắt được. Anh cũng từng nhớ về cái lần mà đồng đội kể lúc hành quân trong Việt Bắc, họ đã thấy xác của năm tên lính Pháp bị treo cổ trên một cành cây băng ngang qua đường. Và rồi cả đại đội đó bị tiêu diệt gần hết chỉ vài phút sau đó. Dewitt sợ hãi, anh ngồi xuống giường, suy nghĩ về cách trốn thoát.

Dewitt nhận ra anh đang ngồi trong một ngôi nhà vách lá, không có gì nhiều ngoài cái bàn, ghế và cái giường anh đang nằm. Diện tích khoảng tầm chỉ 8 mét vuông với một cửa ra vào. Trước cửa phòng có hai tên đang cầm súng đứng canh gác. Anh nhìn ra ngoài một lần nữa, nhận ra mình đang ở trong một khuôn viên của một dinh thự giữa rừng tre. Đối diện chéo qua phía bên kia của căn chòi là một cái nhà chính của người Việt. Anh nhận ra bên ngoài còn nhiều chòi lá khác, có thể dùng để chứa lính để tấn công vào Hà Nội và vùng ven. Trên sân giữa nhà có vài đứa con nít đang ngồi chơi. Xung quanh có nhiều lính gác, nhưng không đông lắm.

Dewitt nhìn lại căn nhà thì cách duy nhất để thoát ra là cửa chính. Vì tuy là nhà lá và tre nhưng nó khá chắc chắn. Để phá được một lỗ trên tường và thoát ra gần như là không thể không gây sự chú ý. Trong phòng cũng chẳng có gì có thể dùng để thoát ra được. “Thôi, tùy cơ ứng biến vậy”. Dewitt ngó hai người lính gác, cả hai đều nhỏ con, đen đúa như những người bản địa khác. Dewitt thì lại là một người ngoại quốc cao to, lại là lính, tước vũ khí của lũ dân địa phương không đủ ăn chắc không có gì khó.

Dewitt nằm xuống giường, nhắm mắt lại, giả vờ bắt đầu rên la vì đau. Hai tên lính canh cửa lập tức xông vào, một tên đè chân Dewitt và tên còn lại thì quay lưng lại chụp ngay hộp thuốc trên bàn. Dewitt vùng dậy, đá vào đầu tên ở cuối giường. Tên kia quay lại liền bị anh dùng báng súng bổ vào đầu ngất xỉu. Sau đó, Dewitt ôm súng vùng chạy ra khỏi cửa. Đối diện anh khoảng năm mét, có hai đứa nhỏ hốc hác, quần áo rách rưới bẩn thỉu đang nhìn anh chằm chằm. Hai tên lính bên nhà chính thấy Dewitt, lập tức xách giáo lao vào anh. Dewitt kê khẩu súng Arisaka nhắm bắn và bóp cò.

Cạch

Không có đạn. Dewitt vứt súng bỏ chạy vào rừng. Sau lưng anh đã bắt đầu có tiếng huyên náo đuổi theo. Lúc này là giữa trưa, nhưng trong rừng Việt Nam, tối đen và ẩm thấp dù trưa hay chiều. Dewitt chỉ biết cắm đầu chạy, sợ hãi những gì sẽ xảy ra cho mình nếu những người đó bắt được. Dewitt loạng choạng sau khi vấp phải một thân cây. Anh té vào một gốc cây khổng lồ. Dewitt dựa vào nó, thở hổn hển.

Bụp

Một mũi tên cắm ngay cạnh thân cây ngay chố tai Dewitt. Dewitt lại tiếp tục vùng chạy, sau lưng anh, tiếng gió và tiếng lá cây nghe như một cơn bão đang áp sát. Thấy ướt ướt trên người, Dewitt giơ tay lên nhìn, tay anh giờ đã sũng máu. Thực sự, cả người anh đều sũng máu, vì những vết thương trên người đã bị rách toạt ra lại. Gần mừoi phút sau, Dewitt không còn nghe thấy tiếng chân nữa, cũng không còn tiếng gió và tiếng lá ở đằng sau. Anh chạy mải miết, tới khi hoa mắt vì mất máu, Dewitt mới ngã xuống đất. Trước mặt anh là một dòng suối nhỏ. Dewitt bò tới đó, dùng tay vốc nước uống. Nhưng từ khi giọt đầu tiên chạm vào lưỡi, Dewitt phải nhổ toẹt nó ra. Lưỡi anh tê rần và ngứa ngáy.

“Trong nước có độc”. Dewitt nhỏm dậy, liền ngay lập tức nhận ra, xung quanh cực kì im ắng. Không có tiếng chim hót, không có tiếng gió, không có tiếng côn trùng hay ễnh ương kêu râm rang. Dewitt cảm giác như đang bị nhốt trong một cái hộp vô hình.

Crack

Dewitt nhìn lên, trước mặt anh, một ánh mắt dữ tợn đang nhìn chằm chằm. Một bộ lông vàng trắng đang đứng trên bờ suối đối diện Dewitt. Con hổ Đông Dương này dài tới hơn ba mét. Răng sắt nhọn, bộ ria rậm trắng muốt và bộ móng vuốt khổng lồ. Dewitt đã từng đến tiếp cứu một đơn vị phát tín hiệu cấp cứu. Hóa ra, đơn vị đó bị hổ tấn công vào nửa đêm. Trong đơn vị có hơn ba mươi nhân mạng thì tám người bị vồ chết, mười người khác bị thương nặng. Con hổ lãnh không biết bao nhiêu kẹo đồng mới rời khỏi doanh trại. Xác chết nó được phát hiện cách khu cắm trại khoảng ba cây số. Tổng cộng số đạn trong người nó là khoảng hơn năm mươi viên.

Giờ đây, Dewitt, đơn thân độc mã, bị thương toàn thân, đối mặt với một con hổ đông dương khổng lồ. Dewitt quì dậy, nhìn vào đôi mắt vàng của nó. Nó thở mạnh một phát, miệng gầm gừ, đưa một vuốt chạm mặt nước, tiến tới Dewitt. Anh ngã ngửa ra, lùi lại từ từ. Lần này, Dewitt thực sự run rẩy vì sợ hãi. Mộ hôi hột anh đổ ra như tắm. Lưỡi anh cứng đờ, không nói được gì. Bản năng bảo anh chạy, như phần nào đó lại bảo Dewitt có chạy cũng chết.

Gào!!!!!!!!!

Một tiếng gào vang lên, nhưng không phải của con hổ. Con hổ nhảy ngược lại ra bên kia suối, hạ thấp thân trước xuống, miệng nhe răng đe dọa. Một người đáp ngay giữa khoảng trống giữa Dewitt và con hổ. Cô ta cầm một cây lao huơ lên trên không trung đe dọa ngược lại con hổ khổng lồ. Sau đó, cô cúi thấp người xuống, chĩa mũi lao vào con hổ. Con hổ vung vuốt cào vào không khí ngay lập tức bị lưỡi lao chặn lại. Người đó nói gì đó với con hổ, vừa đe dọa vừa khẩn cầu. Một hồi sau con hổ đứng dậy, gầm  một tiếng long trời lở đất rồi bỏ đi. Người con gái đó đứng lên, nhìn Dewitt và nói gì đó mà anh không hiểu gì cả.

Cô ta nói xong liền gật đầu ra lệnh. Xung quanh Dewitt, hàng chục người lính bản địa xuất hiện và dìu về làng.

…….

–       Dewitt, Dewitt

Một loạt đạn bay qua đầu Dewitt. Anh choáng váng tỉnh dậy sau khi một trái lựu đạn nổ ngay sát đầu. Vài phút trước, lúc họ bước vào “Quan tài đá”, cả nhóm đã bị quân địch phát hiện. Dewitt nhìn qua bên kia đối diện Quan tài đá, một tiểu đội lính Đức đang nã đạn vào họ. Địch có khoảng 20 tên. Bên trong mái vòm của quan tài đá, có những ban công đi bộ xung quanh được làm bằng thép, có thể nhìn thấy được cái thứ khủng khiếp bên dưới. Dewitt thấy trong căn phòng sau lưng đám lính Đức, chắc là phòng chỉ huy. Trong đó có hai tên mặc áo blouse trắng, chắc là các nhà nghiên cứu. Họ đang nấp sau một đống kiện hàng gỗ, gần như không thể bắn lại vì quân địch quá đông và bắn quá rát. Dewitt nói với những người khác:

–       Hai tên bác sĩ trong căn phòng kia, chúng ta phải bắt được chúng. Chúng sẽ biết chuyện gì đang xảy ra!!!!

Mọi người gật đầu hiểu. Sau vài giấy suy nghĩ, Rustam ra hiệu yểm trợ.  Svetlana đưa tay chặn lại nhưng Rustam gạt đi và đứng dậy,

–       Chyort voz’mi!!!

Rustam la lớn rồi nhảy ra khỏi chỗ nấp, lôi hai trái lựu đạn ra từ thắt lưng và ném đi. Anh hét lên:

–       Nhắm mắt lại!!!!!!!

Một tiếng nổ kì lạ vang ra, một tia sáng chói lòa làm lóa mắt tất cả mọi người kể cả khi họ đã nhắm mắt lại. Một tiếng hét tấn công kích động Dewitt lao ra khỏi chỗ nấp. Nhưng cảnh tượng anh thấy là lũ lính Đức đang la hét đau đớn, ôm mặt quằn quại. Không phí một giây nào, Dewitt chạy tăng tốc về phía lũ lính Đức kia. Vừa chạy vừa tiêu diệt từng người trong bọn chúng. Những tên lính kia cố bắn lại, nhưng tất cả đều trật lất. Vonkalishka theo sau lưng anh, cùng với Svetlana và Rustam từ phía bên kia áp sát bọn chúng và nổ súng tiêu diệt hết tất cả. Dewitt bắt lấy một tên có vẻ như sĩ quan chỉ huy, hỏi lớn:

–       Chúng mày giở trò gì ở đây! Đồng bọn chúng mày đâu.

Tên lính đã bị trúng một viên đạn vào bụng, mắt gần như mù lòa, máu trào ra miệng. Hắn nở một nụ cười và nói:

–       Chúng mày….và cả thế giới này….đã chết rồi. Heil Hitler!!!!!!!

Hắn cắn lưỡi tự sát ngay sau đó. Những tên sống sót còn lại đều ngay lập tức tự sát. Nhưng không ngờ, Dewitt vừa đứng dậy, tên lính đó, hẳn là chưa chết, rút khẩu súng lục ra bắn thẳng vào đầu Dewitt.

Đoàng

Viên đạn bay xuyên qua tai phải Dewitt, xé nát phần bên tai đó. Anh cảm nhận thấy như ai đó dùng búa tạ đánh mạnh vào đầu mình. Anh lảo đảo ngã xuống nhưng ngay lập tức chống tay chồm dậy. Một tai của Dewitt đã điếc đặc, anh nhìn thấy tên lính đó ngay lập tức bị Svetlana giết chết. Nhưng cả người Dewitt trở nên tê dại, máu mắt và máu mũi anh trào ra vì chấn động trong não. Dewitt nhìn thấy…anh không tin vào mắt mình nữa, sau lưng Rustam, đó chính là ….. Vân. Cô ấy đứng đó, mờ ảo như ảo ảnh, một người con gái tóc dài mặc một bộ đồ Việt màu nâu.

–       Không thể nào!!!! Sao cô lại…

Cô ấy từ từ phai nhạt đi, nhưng khoảnh khắc cô ta biến mất, cũng là lúc mà Rustam ngã xuống đất.

–       Không!!! – Svetlana hét lên

Dewitt chống tay vào lan can ngồi dậy, nhìn thấy Vonkalishka và Svetlana đang quì bên cạnh Rustam. Trước khi chết, Rustam đã dùng chút hơi tan cuối cùng, tạo ra cơ hội cho đồng đội phá vòng vây kẻ thù. Rustam thều thào nói rằng:

–       Tui…gọi nó là bom sáng. Hơi quá tay phải không…lần ..đầu tiên tui thử…nó đó.

Svetlana cố gắng kìm chế, nói:

–       Cảm ơn Rustam, anh đã phụng sự tổ quốc đến hơi thở cuối cùng. Tôi thay mặt toàn thể nhân dân nước Nga cảm ơn tấm lòng của anh.

Rustam cười gằng:

–       Thôi dẹp mẹ đi, mong xếp…quay trở về lại tổ quốc…hãy giúp…vợ tôi.

–       Tôi xin hứa. Vì Liên Bang Xô Viết. Vì Tổ Quốc.

–       Vì …Tổ…Quốc…

Svetlana đứng bật dậy, đi thẳng tới căn phòng kính có hai tay mặc áo blouse trắng kia. Cô đạp tung cánh cửa sắt. Hai tên đó đang co ro trong một góc, tên đằng trước có cầm khẩu súng lục. Svetlana hầm hầm tiến tới..

Đoàng

Viên đạn bay chệch qua hướng khác, trúng một cái máy tính. Svetlana hét lớn:

–       BỎ SÚNG XUỐNG!!!!!!!!!

Tên bác sĩ run bần bật liên vứt khẩu súng xuống sàn, quì xuống đất xin tha mạng. Svetlana rút khẩu Luger, bắn chỉ thiên lên không, rồi dí nòng súng đang nóng vào mặt của một trong hai tên đó. Cô gằng giọng:

–       Bây giờ!!! Chúng mày…nói cho tao nghe..cái đéo gì đã xảy ra ở đây! Kia là cái gì!!! Cái đéo gì mà đã làm toàn bộ tiểu đội của tao hi sinh!!! NÓI!!!!

Svetlana chỉ xuống phía dưới, nơi có hơn cả ngàn con thây ma đứng dưới đó. Tất cả chúng đều là những tù binh, những người Do Thái không may mắn. Nhưng quan trọng hơn, chúng đứng tụ tập quanh một cái trụ ống nước bằng thủy tinh khổng lồ. Bên trong trụ ống nước đó, có một sinh vật, hình dáng người, nhưng phát ra ánh sáng màu xanh nước biển. Tóc của nó có vẻ như là một lớp lông vũ màu trắng của loài chim. Cô ta dường như đang say ngủ trong ống nghiệm đó, mặc kệ hàng ngàn cái xác ở bên ngoài. Sinh vật này, dường như, không phải là ở trái đất. Lần đầu đưa mắt nhìn nó, cả đám đã đứng ra như trời trồng. Không thể nào có một vẻ đẹp kì lạ, hoàn hảo thế này tồn tại trong thế giới loài người được. Vẻ đẹp chỉ ở những vị thánh.

Dewitt và Vonkalishka đứng ngay sau Svetlana, Dewitt định đưa tay lên bình tĩnh cô ta lại. Bỗng tên nhà khoa học sau lưng, đột nhiên la một tiếng, nhưng tiếng la kì lạ đó lại nghẹn ứ trong họng. Tay hắn chỉ về phía cửa. Những tên lính chúng vừa giết, đang từ từ đứng dậy.

–       Không xong rồi!!!!!

___the_horror_of_beauty____by_natiatvii-d5mp2cj

Loài sinh vật kia, là cái cái chết

Vết cắn thứ 5: Quan tài đá

Ánh nắng gay gắt chiếu xuống thiêu đốt những vết thương trên người Dewitt. Đầu óc anh mụ mẫm, không xác định được phương hướng, thời gian. Anh đã ăn không biết bao nhiêu là roi từ tay trưởng an ninh Nhật rồi. Từ chiều qua đến giờ, chúng liên tục tra tấn, bỏ đói vì cho Dewitt là người của bên quân phiến loạn đang tìm cách tiêu diệt quân đội Đế Quốc Nhật. Anh bị cột quì vào một thanh gỗ trong giữa sân bộ cảnh sát. Trên lưng anh chằn chịt vết quất, thịt da nứt ra, tứa máu. Dewitt đã xỉu trên dưới hai chục lần, mỗi lần như thế, chúng đều dội nước cầu tiêu vô người anh. Những thứ nước trộn lẫn nước tiểu, phân và máu khi dính vào vết thương sẽ gây uốn ván và dẫn đến cái chết. Dewitt đã sốt cao cách đây vài tiếng, nhưng đầu óc anh không còn thấy đau đớn nữa. Cơ thể anh mỗi lần bị đánh lại có một cơn tê buốt khắp người. Mở mắt ra nhìn, Dewitt nghe thấy một tiếng hô lớn. Hơn hai chục người đeo gông từ từ bước vào sân của bộ cảnh sát. Bộ cảnh sát này trước đây thuộc về Pháp, nhưng khi những tên Nhật tấn công vịnh Bắc Bộ, không cần đánh nhau, tên toàn quyền Đông Dương ngay lập tức đầu hàng. Liên bang Đông Dương nhanh chóng rơi vào tay Nhật. Chỉ cần vài ngày, chúng biến trụ sở bộ cảnh sát thành một nhà chứa, nơi giam cầm và tra tấn tất cả những người chống lại chúng. Pháp, Hoa, Mỹ hay Việt, đều bị chúng giết sạch. Sân ở giữa tòa nhà vốn là một nơi thượng cờ, nay trở thành một bãi máu với năm cái đầu người treo trên cao cùng với cờ Đế Quốc Nhật.

Hai mươi người tù bước vào giữa sân, bị ra lệnh quì xuống. Một tên thông dịch người Nhật vội vã chạy ra, đứng trước mặt tên thanh tra râu kẽm người Nhật. Dù không rõ tiếng bản xứ, nhưng Dewitt cũng đoán được chúng đang tuyên án những người trước mặt chúng. Những người áo vải chân lấm tay bùn, những người nông dân chân chất có thể đang cày bừa thửa ruộng của mình vài ngày trước, nay đã rơi vào địa ngục. Chúng xếp hai mươi người thành 4 hàng, mỗi hàng năm người. Năm tên lính Nhật tuốt gươm Katana ra, giơ lên cao, chuẩn bị đoạt mạng những người dân vô tội. Bỗng dưng, từ hàng cuối cùng, một người đứng lên, la lớn với lũ Nhật. Dewitt hiểu rằng, hắn đang nói hắn là quân kháng chiến, muốn thả những người khác ra.

Đoàng

Người nông dân trẻ đó lập tức ngã xuống với một vết đạn trên sọ. Tay thanh tra trưởng không ngần ngại kết liễu người lính kháng chiến đó. Hắn ta đưa kiếm ra, ngay lập tức một tên cu li nâng khăn lên cho hắn lau kiếm rồi tra lại vào vỏ, dù kiếm của hắn chỉ mới được rút ra, chưa chém phát nào. Hắn quay lưng lại, bỏ đi vào trong nhà chính. Những người dân còn lại, vẫn còn kinh sợ, nhưng trên mặt họ dường như có thoáng chút nhẹ nhõm bớt. Bỗng dưng, tên thanh tra quay lại, phẩy tay. Những nhát katana lanh lùng giết chết những người vô tội. Họ đổ rạp xuống nền sân, đầu và xác mỗi thứ một nơi. Một tên lính Nhật sẽ đi gom những cái đầu đó lại, bỏ vào trong một cái hộp kính khổng lồ trước cửa để thị uy. Còn xác, chúng sẽ ra lệnh cho những nô lệ gom vào góc rồi chất lên xe bò để đi hỏa thiêu tập thể. Nhìn cảnh đó, Dewitt có thể phần nào đoán được số phận của mình.

Trên tầng hai của tòa nhà chính, Dewitt có thể thấy tên quốc trưởng bù nhìn Pháp đang thoải mái quan hệ với nhưng cô gái tù binh bản xứ. Nhiều cô đã chết vì hành vi hung bạo của hắn. Hắn điên cuồng như một con thú, những cô gái la hét trong đau đớn. Hắn đánh đập những nô lệ này không thương tiếc. Lúc này, hắn đang hiếp một nô lệ trên ban công tầng hai. Cô gái của hắn đã ngất đi, cơ thể cô đầy những vết bầm tím tứa máu. Thấy hết hứng thú, hắn dồn cô ta ra ban công, dù cô ta chống trả. Dewitt ngẩn mặt lên thì thấy xác của cô gái ấy đã nằm dưới đất. Cô đã bị đẩy ngã tới chết. Những cô gái khác bên trong thì kinh hãi, họ hét lên nhưng nhanh chóng bị bịt mồm. Lúc này, Dewitt căm hận bọn chúng:

–       Làm ơn, ai đó, bất cứ ai, hay tiêu diệt những kẻ này, chúng là lũ quỷ dữ.

Ầm

Một tiếng nổ rung trời. Lính Nhật nháo nhác lao ra cổng chính. Ai đó hét lên bằng tiếng Pháp:

–       Kho gạo lớn nổ rồi

Kho gạo đó là nơi lính Nhật  cất giấu tất cả lúa gạo đã tịch thu của nhân dân ở Bắc Kì. Sau đó chúng sẽ được chuyển đi bằng xe tải ra bến sông Hồng, rồi sau đó đi tàu ra ngoài vịnh Bắc Bộ, nhập vào tàu lớn rồi bắt đầu chi viện cho chiến trường Thái Bình Dương. Một ngọn lửa bốc lên cao ngay vị trí của kho gạo, chỉ năm ngoài sở cảnh sát vài bước. Những tên lính Nhật lập tức bao quanh bảo vệ cho khu nhà chính. Tiếng nổ thứ hai phát ra từ trên con đường bên ngoài, kéo theo là hàng loạt tiếng súng. Một nhóm lính Nhật hớt hải chạy vào trong sân của sở cảnh sát. Trên người chúng đầy máu, một vài tên có vẻ là bị thương. Chúng la lên hai chữ:

–       Phiến loạn!!!!!

Những tên bảo vệ ngay lập tức tạo đội hình cô thủ. Chúng cho những binh sĩ bị thương ra đằng sau để băng bó, chữa trị. Tên chỉ huy thanh tra râu kẽm rút súng từ trong túi ra, sẵn sàng đụng độ với những kẻ kháng chiến sắp bước vào ngưỡng cửa kia.

Xoẹt

Một tia máu bắn lên mặt ông ta. Hắn quay lại, nhìn một cận vệ của mình vừa mới bị đâm…bởi một người lính Nhật khác. Chưa kịp há hốc, gần ba mươi tên xung quanh cũng ngay lập tức bị đâm chết. Hơn mười người lính vừa chạy vô ban nãy, lập tức cởi mũ và áo ra. Để lộ nguyên hình là những người lính kháng chiến. Họ đã thay phục trang như những tên lính Nhật, vết máu trên áo dĩ nhiên là từ những tên đã chết rồi trà trộn vào nơi nay. Tên thanh tra ngã xuống đất, tay vẫn cầm chắc khẩu súng lục. Hắn chĩa về người đứng giữa và chuẩn bị bóp cò.

Nhưng, hai bàn tay của hắn ta lập tức rơi xuống đất. Người đứng trước mặt hắn ta không chần chừ chút nào khi chém đứt cả hai bàn tay hắn. Hắn la trong đau đớn, vật xuống đất, máu me vung vãi. Hắn thét lên, có lẽ là giết ta đi, giết ta đi. Nhưng, những người kháng chiến lại quay lưng lại, lao thẳng vào tòa nhà và lục tung lên. Dewitt mới hiểu rằng, với những tên Nhật với tinh thần võ sĩ đạo, bị đối thủ tha chết là điều nhục nhã nhất. Nhưng thậm chí giờ đây, tên râu kẽm này muốn tự mổ bụng cũng không được, vì hắn đã bị chặt hai cánh tay. Hắn quì giữa sân, khóc. Và chẳng bao lâu sau, hắn cắn lưỡi tự sát. Hắn đã phải trả giá. Lúc này, trong đoàn những người kháng chiến, có người bước tới trước mặt Dewitt. Dewitt ngẩn lên, tiếp theo là anh nghe tiếng xích bị chém đứt và có người lôi anh dậy và đỡ anh chạy ra ngoài. Khi ra gần tới cửa, Dewitt ngoái lại sau, anh thấy tên quốc trưởng bù nhìn Pháp bị đạp xuống vũng bùn ngay trước nhà chính. Hắn không mặc gì ngoài một cái quân xà lỏn. Hắn dập đầu van lạy những người kháng chiến. Ai đó la lớn, ra vẻ cảnh báo. Quân kháng chiến quay lưng, bỏ đi. Tên quốc trưởng bù nhìn khóc lóc cảm ơn chúng. Nhưng Dewitt biết rằng, dù những người kháng chiến có tha cho hắn, cũng sẽ có người giết hắn ngay bây giờ. Và dĩ nhiên, người đã hạ sát hắn, không ai khác chính là những cô gái hắn đã hiếp.

Thoát khỏi cục ảnh sát, họ đốt tất cả mọi thứ rồi bỏ chạy. Trước khi quân cách mạng kịp ra khỏi thành phố, Dewitt đã ngất đi.

……

Dewitt mở mắt ra, anh nhìn thấy một chiếc đèn tròn đang treo lơ lửng trên trần nhà băng giá. Anh lạnh cóng, thở ra khói. Xung quanh anh, vài người đang ngồi dậy. Anh nhận ra Svetlana và những người khác.

–       Mọi người không sao chứ?

Không ai trả lời, nhưng có hai người khác không còn động đậy. Một người đã bị một mảnh gỗ đâm xuyên tim, người còn lại thì bị gãy cổ và lưng nhưng vẫn còn thoi thóp. Svetlana quì xuống, nói rằng:

–       Tovarish, tên anh?

–       Romanov…. Anosov….

Svetlana đưa cho anh ta chai rượu vodka từ trong túi và đưa lên miệng anh ta. Romanov nói:

–       Hãy….. chiến thắng…. vì đất mẹ.

Svetlana đứng dậy, cùng những người lính khác chào nghiêm trang:

–       Vĩnh biệt

Dewitt và những người khác quay lưng, rời khỏi nơi đó. Rustam tức giận đạp vỡ cánh cửa lưới thép, bước ra một khoảng hành lang bê tông hai bên. Khác với những chỗ chúng đã qua, chỉ có đất đá và băng tuyết, nơi này lại có một hành lang hiện đại. Trước mặt họ, một cánh cửa bê tông khổng lồ, dường như đã được bịt kín, dường như là để ngăn chặn một cái gì đó, một thứ có thể tiêu diệt loài người. Bên cạnh cửa, có một cái thang  đi lên, ở trên dường như là một nắp cống có bánh vặn. Dewitt leo lên, lấy tay vặn cái bánh xoay. Một tiếng xì kéo theo một làn hơi nóng tỏa ra từ bên trên. Tất cả bọn họ, đang đứng trên một đài quan sát, há hốc bất ngờ với những gì họ đang thấy.

–       Sao….sao lại có….cái này…

Ở trên bờ tường đối diện, có in một chữ tiếng Đức lớn: SARKOPHAGE

–       Quan…Quan tài đá

35Quan tài đá, chứa đựng một bí mật, là thứ mà thậm chí các vị thần cũng không thể cản nổi

 

Vết cắn thứ 4: Kí ức

Việt Nam, 1944

Dewitt đi bộ dọc bờ sông hồng vào một ngày nắng gắt. Tình hình bán đảo Đông Dương ngày càng trở nên rắc rối. Quân Nhật ở Việt Nam đã lường trước kết cục của cuộc chiến, nên chúng đã từ từ rút khỏi Việt Nam, chỉ còn một số ở lại làm cố vấn cho chính quyền bù nhìn Pháp. Nạn đói bùng phát, thực phẩm càng khan hiếm hơn. Tình trạng càng tệ hơn khi Nhật áp dụng chiến lược bao tải, trưng thu toàn bộ thực phẩm nông sản phục vụ cho chiến tranh. Chúng còn dùng vũ lực ép người dân thu hẹp vùng trồng lúa, chuyển sang trồng đay, gai, kỹ nghệ nên sản lượng lúa đã thấp nay còn thấp hơn. Tiểu đội của Dewitt từ lâu đã bị Nhật giam lỏng trong thành để khai thác thông tin, trở thành tù binh chiến tranh nên lương thực được cấp cực kì it. Chúng đã phải mang thực phẩm khô, thứ bánh bột khô khốc thường được dùng làm lương thực cấp cứu trên thuyền cứu nạn ra ăn. Mỗi người được một viên bằng cỡ viên đường uống trà cho mỗi bữa, không hơn không kém. Dewitt hôm nay được phép cho ra khỏi trại để tìm thực phẩm cho mọi người. Thành Hà Nội, vì là thủ đô hành chính của thực dân Pháp, Nhật, nên ảnh hưởng của nạn đói không bằng những nơi ngoại thành. Nhưng những bóng người xiêu vẹo, những ánh mắt đói khát ở khắp mọi nơi. Khu chợ ven sông mặc dù vẫn họp thường xuyên

Chợt nghe tiếng huyên náo, Dewitt quay ra sau. Một toán lính Nhật và Pháp đang rẽ đường băng qua khu chợ đông đúc. Một chiếc xe kéo tay đi ngang qua, trên xe là một đại tá Nhật và chủ tịch phát triển Đông Dương. Hai tên này mặc đồ com lê, tay cầm ly rượu vang, mặc kệ cho hàng trăm người dân Việt Nam nhìn theo hai bên đường với ánh mắt đói khổ. Tụi lính Nhật đi đến đâu, đập phá đến đó. Những người dân lương thiện không dám làm gì, chỉ biết đứng nhìn những tài sản duy nhất của mình ra đi, dù đó chỉ là những cái quanh gánh hay những cái niu nhỏ. Không muốn dính vào rắc rối, Dewitt đứng ra một bên nhường chỗ cho chúng qua. Nhưng càng nhìn những hành động bắt nạt của tụi lính, anh càng tức giận. Khi một tên lính Nhật ra tay tát một người phụ nữ mang thai ngã xuống đất, Dewitt đã bước tới, siết chặt nắm đấm chuẩn bị can thiệp.

 Phập

Một dòng máu đỏ chảy ra từ ngực tên lính Nhật. Hắn lảo đảo lui lại đằng sau mấy bước. Người phụ nữ kia đứng dậy, làm rơi một đống vải cũ để làm cái thai giả. Cô ta rút ra một cái kèn lá, thổi một âm thanh lanh lảnh. Sau hành động đó, cô ta bị bắn chết ngay lập tức. Ngay lập tức từ trên mái nhà, từ dưới ghe chợ của người dân, nhiều họng súng chĩa thẳng vào đám lính và hai tên quan chức.  Một loạt súng nổ ra, những tên lính bảo vệ xung quanh ngã rạp xuống. Người dân chạy tán loạn khắp nơi. Trong dòng người hỗn độn, những mũi tên được bắn ra găm xuyên người tụi lính Pháp. Tên lính Nhật bị đâm lúc nãy rút con dao ra, quẳng xuống đất, hét lên một tiếng và cầm khẩu súng lưỡi lê của mình đâm về phía Dewitt. Dewitt né đường lê như chớp và gạt tên lính Nhật qua một bên rồi chạy về phía hai tên quan đang co rúm vì sợ hãi.

–          Quân địch!!!!!!!- có ai đó hét lên

 Dewitt thấy hai tên sát thủ chạy vượt qua mình lao tới mục tiêu của chúng. Anh rượt theo kéo vai một tên lại và đấm thẳng vào cằm hắn. Tên sát thủ ngã ra một bên. Tên đằng trước thấy đồng đội bị hạ, rút khẩu súng lục ra và bắn. Dewitt nhảy qua một quầy hàng né đạn.Anh lao tới áp sát tên sát thủ, nắm lấy tay đang cầm súng của hắn và vật hắn xuống đất, tước vũ khí đi. Dewitt quay lại, thấy một người vừa nhảy xuống từ trên mái nhà cắm phập con dao vào hai tên quan đang ngồi trên xe ở dưới. Ba tên lính Nhật nhảy vào chống trả bằng kiếm Nhật làm tên sát thủ hoảng loạn bỏ chạy. Một tên nắm lấy áo của tên phiến loạn liền bị bẻ tay ngay lập tức. Dewitt lao tới khi hắn vừa đâm chết tên lính Nhật cuối cùng bằn kiếm của chính tên đó. Dù không ưa gì tụi chó Nhật, Pháp, anh vẫn phải tiêu diệt những kẻ sát thủ giết người này. Anh ra đòn nhưng những miếng võ kiểu Mỹ không thể bằng sự linh hoạt và dẻo dai của võ thuật châu Á. Anh đấm và đá rất nhanh vào những chỗ rất hiểm, nhưng tên sát thủ dường như có thể phá tất cả những đòn thế đó. Hắn đạp vào ngực Dewitt nhảy ngược lại, để rơi khăn che mặt xuống. Dewitt ngay lập tức nhận ra khuôn mặt đó, khuôn mặt của người con gái mà anh gặp trong cái đêm xảy ra vụ ám sát tên thanh tra trong hẻm tối. Và dĩ nhiên, cô ta cũng nhận ra Dewitt. Nữ sát thủ kia gật đầu, nhảy phóc qua bờ tường và biến mất trong phố đông đúc. Dewitt đứng yên ở đó, không đuổi theo. Một tràng tiếng Nhật hét lên, Dewitt chẳng cần nhìn ra sau, quì xuống đất và đưa hai tay lên đầu. Đám lính nhật tiến tới đấm đá Dewitt túi bụi rồi lôi anh đi.

–          Này… này…dậy đi Dewitt!!!! – Tiếng ai đó lay anh dậy

 Dewitt chộp lấy súng, nhỏm dậy, nhìn xung quanh tối om. Ánh sáng tỏa ra từ hai cái đèn phía trước thùng xe cho thấy chúng đang đi trong một đường hầm cũ kĩ. Dewitt đang ngồi trên chiếc xe phía trước, chiếc xe đằng sau chở những người khác. Cả đội đã quyết định tách làm hai và trèo lên hai chiếc xe chở lính chạy trên đường ray cũ qua núi của Đức Quốc Xã. May mắn cho chúng, dù tụi Đức đã bỏ đi nhưng bằng một cách nào đó, điện vẫn hoạt động giúp cho chúng hi vọng sẽ thoát ra ngoài bằng hai chiếc xe này. Nhưng chưa kịp định thần, Dewitt nhìn thấy đường ray phía trước chia ra làm hai đường khác nhau. Với tư cách một người chỉ huy, Svetlana phải ra quyết định đi con đường nào phía trước, có thể một lối sẽ cứu họ, một lối sẽ đi xuống địa ngục. Cô nhanh tay gạt cần lái phía trước qua bên phải, quyết định hành động theo cảm tính. Chiếc xe hàng nhỏ lao nhanh qua đường ray bên phải. Dù chiếc xe vẫn lao đi, nhưng không biết chuyện gì đang chờ họ. Nhưng chưa hết, ai đó đằng sau lại la lên một tràng tiếng Nga, Dewitt quay lại nhìn thì phát hiện ra rằng chiếc xe đằng sau đang lao theo đường ray bên trái qua một hướng khác, lên trên cao. Hai chiếc xe được nối với nhau bằng một sợi dây xích chắc chắn. Khoảng cách giữa hai xe ngày càng xa, bên dưới là vực sâu, nếu sợi dây xích quá căng, cả hai chiếc xe sẽ trật đường ray và mọi người sẽ chết hết. Nhanh hơn ai cả, Vonkaklishka lôi cây rìu trong ba lô ra và chặt tới tấp vào dây xích. Nhưng sợi dây chỉ tóe lửa chứ không hề có dấu hiệu gì sẽ đứt. Dewitt đẩy bật Vonkalishka ra sau rồi lấy con dao yêu thích của mình cắm vào cái bản lề giữ cái móc của cái xích đằng sau xe. Anh lùi ra sau và đạp mạnh một phát vào cán dao. Bản lề của dây xích bật tung ra và biến mất vào khoảng đen vô định. Những người bên chiếc xe bên kia la hét kêu cứu, nhưng họ biến mất sau một khúc cua và tiếng la nhỏ dần rồi tan biến vào không gian. Tám người đồng đội đã mất tích, tiểu đội giờ chỉ còn lại sáu người gồm Svetlana, Dewitt, Vonkalishka, Rustam và hai người lính khác. Nhưng nguy hiểm chưa kết thúc, trước mặt họ, đường hầm đã kết thúc khi vách đá trước mặt bị sạt lở, tính mạng của những người còn lại ngàn cân treo sợi tóc.

seigoshi-mine-ruins-haikyo-abandoned-cart-urbex-lonely-ruined-31Ánh sáng phía cuối đường hầm

Vết cắn thứ 3: Sát thủ

Tiếng gió, tiếng rên gầm gừ, cả đội co cụm lại phòng thủ, bao vây họ, hàng trăm nạn nhân của Đức Quốc Xã đang bao vây họ, giơ những cánh tay vô hồn quơ quào trong không khí. Đội trưởng Svetlana đưa tay ra hiệu hạ khí giới xuống, mọi người lập tức làm theo. Cô lớn tiếng hỏi bằng tiếng anh:

–          Xin chào, chúng tôi là hồng quân, đến đây để giải cứu các bạn.

Không có phản ứng nào của những người kia.

–          Có cái gì đó lạ lắm.

Đoàng

Một khẩu súng ai đó cướp cò, chỉ biết là sau đó, đám người lờ đờ kia đột ngột lao tới nhanh chóng mặt. Súng đồng loạt xả đạn, những kẻ tiến lên gục ngã khi những viên kẹo đồng găm vào đầu. Dù bắn đến cỡ nào, những người kia không chịu dừng lại, vẫn tiến lên, vẫn ánh mắt vô hồn, không tỏ ra chút sợ hãi.

–          Bọn họ đông quá, rút, lui lại đi!!!!!

Mọi người ép chặt vào nhau, trong khi vòng vây hẹp dần, Svetlana hét lên:

–          Cái hố, cái hố!!!!!!!

Mọi người mở đường máu, nhảy xuống cái hang tuyết dẫn tới vòm băng lúc nãy. Còn hai chiến sĩ đứng lại, nghe những người lính đã đi xuống thì đó là Andrei và Jokovic, mọi người la lớn bảo họ nhảy xuống.

–          Đừng lo cho bọn…!!!!!!!!!!! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Tuyết sập xuống, mọi người nghe tiếng la hét thảm thiết của hai người đồng đội, nhìn thấy một dòng máu đỏ chảy thấm qua nền băng, nhỏ xuống hang động nơi Svetlana và Dewitt đang đứng đó, mọi người nhìn thấy, lặng người đi. Chưa ai kịp phản ứng gì, bỗng dưng trần băng lại rơi xuống, đè phải một đồng chí nữa, từ trên hố băng đó, những tên quái vật kia bắt đầu rơi xuống, đứng dậy và tiến tới bọn họ. Nghe ai đó kêu tên Viktor, vang vọng trong không gian, hòa lẫn với tiếng súng và tiếng gầm gừ. Họ đã mất bốn người, và giờ đây đang bị rượt bởi những kẻ không phải người không phải xác, những cái xác chết biết đi, không sợ, không bao giờ lùi, không cần ăn uống, ngủ nghỉ, chỉ biết đuổi theo con mồi. Họ nhào ra tới cái vòm băng đẹp tuyệt mỹ lúc này, trước mặt họ, một khe nứt rộng hơn mười mét, chỉ có một chiếc cầu băng nhỏ nối hai đầu. Mọi người chạy đến cầu băng, ai cũng nhìn nhau, không ai dám bước qua, sau lưng, hàng trăm cái xác người đang đuổi tới gần.  Súng vẫn tiếp tục nổ, những chỉ có chút ít tác dụng trong việc cản chân kẻ thù đang tới gần. Mọi người nhường bước cho người chỉ huy bước trước, nhưng Svetlana  ra lệnh cho Rustam đi trước, vì Rustam là người bảo quản vũ khí cho cả đội. Tức giận, Dewitt quát lớn:

–          Đi nhanh lên, ai cũng được! Đừng nhìn xuống, đừng bao giờ nhìn xuống dưới.

Tiếng súng máy ầm ầm vang lên, từng người lao qua con sông băng ầm ì đáng sợ đó. Dewitt là người cuối cùng, anh lao qua cây cầu băng đó, cùng lúc lũ thây ma cũng bước lên cây cầu. Anh vắt khẩu súng lên lưng, chạy ào qua bờ bên kia, nửa chừng, đột nhiên, anh trượt, cú trượt không làm Dewitt ngã, nhưng ánh mắt anh nhìn xuống dòng sông sâu thẳm kia, bỗng dưng, trời đất đột nhiên quay cuồng trong đầu anh ta. Dewitt vội đứng dậy, nhưng lại choáng váng ngã xuống cầu bằng, nửa thân dưới anh chơi vơi giữa không trung vô định, Svetlana đầu bên kia, chửi thề:

–          Mẹ kiếp! Anh ta không làm được rồi! Giúp tôi!

Svetlana lôi sợi dây thừng từ thắt lưng ra, cột vào thắt lưng, ném đầu sợi dây còn lại cho đám lính sau lưng rồi một mình lao thẳng ra, chụp lấy Dewitt rồi rơi xuống dưới. Nhờ sợi dây thừng chắc chắn, hai người họ đập mình vào thành băng, dưới chân là con sông băng ầm ầm giận dữ.

Dô ta, dô ta!!!!!!

Svetlana và Dewitt được kéo lên trên, những người lính khác vẫn đang bắn gục những con thây ma đang ở trên cầu. Chúng dường như không có trí thông minh, chỉ biết đẩy tới trước, nhiều con bị chen lấn đến mức ngã xuống nước, lóp ngóp rồi chìm hẳn. Svetlana khi vừa được kéo lên, ra lệnh:

–          Hạ sập cây cầu cho ta!

–          Nhưng chúng ta sẽ không có đường rời khỏi đây nữa, thưa chỉ huy!

–          Làm đi, không chết cả lũ bây giờ!

Một anh lính vội vã rút ra một cây thuốc nổ và châm lửa, cắm xuống mặt tuyết. Mọi người lập tức quay lưng chạy, một tiếng nổ động trời phát ra, cả động băng rung rinh, băng nhũ đổ xuống ầm ầm.

– Chạy, chạy mau!!!!!!!!!!!!!!!!

Loạt băng rơi xuống, nhiều tiếng la thất thanh vang lên, tuyết mịt mù, tất cả mọi người chỉ cắm đầu chạy thục mạng qua thung lũng băng giá vô định, trên đầu họ, vòm băng vẫn tỏa một ánh sáng nhè nhẹ, ma quái. Dewitt hét lớn:

–          Chỗ kia!!!!

Đó là một cái mỏm băng rộng, cách họ chừng vài chục mét, có thể dùng chỗ trú để tránh những cái thạch nhũ nhọn hoắt đang rơi xuống sẵn sàng xiên họ thành thịt đông lạnh. Một người nào đó ngã xấp ở đằng sau, Dewitt quay ngược lại không ngần ngại giúp cậu ta đứng lên, rồi cả hai lao vào nơi trú ẩn. Gió tuyết bay lả tả, mắt Dewitt bị chóa và chóng mặt vì ảnh hưởng của ánh sáng phản chiếu từ băng và mớ hỗn độn đang chuyển động trước mặt họ. Giữa những băng tuyết đó, Dewitt lại thấy, người con gái đó, mờ mờ, hỗn độn, đang chìa tay ra, chỉ cho anh về hướng khác, người đó, rất quen thuộc với Dewitt, anh đã gặp người đó ở đâu rồi.

–          Này, Dewitt, đi mua gì ăn đi mày, ở doanh trại cả ngày không thấy chán à?

Dewitt nằm trên cái võng, tay cầm quyển sách, miệng chép chép điếu thuốc rê, giữa hai ngón chân kẹp cái quạt nan. Thằng Homer ngồi trên ghế gỗ cạnh nó, đục đẽo cái dog tag, mấy hôm trước thì khắc tùm lum lên cái hộp quẹt, ra vẻ nghệ nhân chuyên nghiệp lắm. Nghĩ đi nghĩ lại, nó gấp quyển sách The Lotus Eater lại, xỏ chân vô cái dép xẹp, lững thững khoát áo vô rồi đi ra ngoài. Homer không đi theo, nó cầm vài ba đồng bạc lẻ, đi ngang một khúc sông, mấy người dân bản địa mời hàng í ới, đong đả dưới cái nắng gay gắt của mùa hè. Một đám quân thuộc địa với vài tên sĩ quan Pháp đi ầm ầm về phía nó, tay lăm lăm súng, như bố ráp ai đó. Chúng tiện tay đạp đổ, phá phách đồ đạc của người dân. Dewitt nghĩ:

–          Cũng là người một nước, hà cớ chi lại gây khó dễ cho nhau như thế.

Tên sĩ quan Pháp đi ngang qua Dewitt, đưa tay lên chiếc mũ cối ra hiệu chào:

–          Bonjour, yeux d’aigle

Dewitt ra hiệu chào lại, mắt quan sát tên Pháp này. Dưới chòm râu ria kia, có một nụ cười khinh đang nhằm vào anh. Anh chả suy nghĩ nữa, từ bữa ở biên giới đến giờ, anh toàn ngáp ruồi, chả có nhiệm vụ gì, nay đã được hơn 2 tháng rồi. Từ ngày quân Nhật vào tiếp quản, anh và đồng đội vẫn có thể đi lại tự do, nhưng bị kiểm soát chặt chẽ và bị không thể rời khỏi thành. Anh đã nghe nhiều về sự tàn ác của tụi Nhật, nhưng may mắn chúng không có thời gian để giải quyết những chuyện nhỏ nhặt vì chiến sự tại Thái Bình Dương ngày càng ác liệt. Ghé qua phố, anh mua vài cái bánh bao, ngồi bên bờ sông gió thổi thoang thoảng, đèn đường chiếu nhè nhẹ làm cảnh vật mờ mờ, đâu đó có tiếng rao của ông bán phở gõ hay thằng đấm bóp dạo. Lâu lâu lại có mấy thằng lính Pháp, tay khoát mấy em đào đi qua đi lại rồi xà vào nhà nghỉ nào đó hành sự. Dewitt khinh, khinh sự ngu ngốc của lũ Pháp “ mẫu cuốc” , chúng mang người đến đất nước xa xôi, phá hủy, đảo lộn sự sống, ăn nát tài nguyên của người dân ở nơi này, rồi chả xây dựng, khai thát một cách triệt để, làm việc không tới. Lũ Pháp còn dùng rượu, gái điếm và thuốc phiện để mê mị dân chúng nơi này, trong khi những người dân ở đây có tiềm năng nhiều hơn thế. Nhưng anh nghĩ, giờ thì quân Pháp đã trao quyền kiểm soát cho tụi Nhật, chúng hiện giờ chỉ là bù nhìn, còn trung đội anh hiện nay thực sự đang bị giam lỏng bởi lính Nhật, đừng hòng rời khỏi thành. Lính Pháp hiện nay trong thành thực sự chỉ để giữ gìn an ninh vì tụi Nhật không có nhiều quân số để chia ra kiểm soát tất cả nên đành lập ra chính phủ Pháp bù nhìn để kiểm soát quân đội thuộc địa.

Anh đứng dậy, phủi phủi, quay lưng lại, anh thấy một toán người bản địa, chạy nhanh qua trước mắt, đằng sau có tiếng hò hét của mấy tên lính. Khoảng mười tên lính và hai sĩ quan Pháp đuổi theo toán người vừa biến mất sau mấy con hẻm, tay cầm súng ngắn sẵn sàng nã đạn vào đối phương. Anh đi tà tà về phía doanh trại, bỗng nhiên, một tiếng động trên mái nhà đánh động anh, anh quay lại, một bóng đen nhảy xuống. Dewitt bị đá một phát vào hàm, mắt nổ đom đóm, choáng váng. Một giọng nữ vang lên, đe dọa, nhiều tên lính ập ra từ những con đường nhỏ, hét tiếng bản địa, ra lệnh cho người con gái này đầu hàng hay gì đó. Một con dao bén ngót kê vô cổ anh, anh đơ người, không dám cục cựa. Người con gái này, có một mùi hương rất lạ, mùi sen, mùi khá quen thuộc với Dewitt, cái mùi đặc trưng chỉ cảm nhận được ở xứ này. Chưa kịp định thần, anh bị đá ngay vào lưng, lăn thẳng vào đám lính ở trước mặt. Người con gái kia bỏ chạy, biến mất, sau lưng hàng chục tên đàn ông chạy theo quyết bắt bằng được. Một tên Pháp, dựa vào phù hiệu có vẻ cấp cao, ra lệnh cho những tên còn lại đuổi theo. Hắn kéo Dewitt đứng dậy, cười, hỏi gì đó bằng tiếng Pháp. Dewitt lầm bầm:

–          Thôi đừng nói nữa, tui có hiểu đâu…..

Xoẹt

Một lưỡi kiếm đâm lủng ngực tên lính Pháp từ đằng sau, hắn ú ớ mấy tiếng, níu lấy Dewitt, rồi gục xuống đất. Dewitt móc con dao găm ở cổ chân ra, thủ thế. Cô gái lúc nãy, hiện đang đứng trước mặt anh, tay cầm một con đoản kiếm dính đầy máu, vừa kết liễu tên sĩ quan Pháp này. Hương sen vẫn nồng nàn, nức mũi của Dewitt. Hai anh mắt nhìn nhau, mặt cô ta che kín nửa dưới bởi một cái khăn đen, khuôn mặt vàng vọt mờ mờ nhờ ánh đèn yếu ớt. Anh không kịp nói gì, cô ta đã ngay lập tức quay đầu leo lên mái nhà của một ngôi nhà hai tầng và biến mất. Dewitt thở phào, nhìn xuống đất, một cái gì đó lấp lánh ngay cạnh xác tên sĩ quan, đó là một mặt bạc có chữ Phúc tiếng Hoa anh thấy ở mấy tiệm ăn tàu. Sau lưng anh, tiếng chân rầm rập đang chạy tới, anh vội bỏ cái mặt bạc vào trong túi, giải thích bằng tiếng Pháp lộp cộp với những tên còn lại, rồi chúng cho anh về.

–          Này, này, Dewitt!!!!!!!  Dậy đi.

Svetlana lay vai anh, anh vừa mới mơ giữa ban ngày sao, sao những hình ảnh đó lại quay lại trong tâm trí anh?

–          Có…có ai bị sao không?

–          Chúng ta mất thêm Andrei, Viktor và Jokovic rồi.

Anh nhìn xung quanh, những anh em còn lại, người nào cũng bơ phờ, mệt mỏi, ánh mắt chứa sự hoảng loạn và tuyệt vọng, dù đã vào sinh ra tử rất nhiều lần, họ vẫn không thể nào chịu nổi những gì vừa xảy ra. Những con người bị quỷ nhật, đòi ăn thịt người sống, động băng tuyệt đẹp chính là cái bẫy chết chóc.

–          Giờ chúng ta sẽ đi đâu, không con đường lui nữa.

Dewitt sực nhớ, nhìn về phía nơi cô gái vừa chỉ, đó là nơi cuối cùng của động băng, xung quanh có một vài ngôi nhà gỗ cũ kĩ. Bọn họ nhanh chóng tiến tới đó, đây là một tiền đồn bỏ hoang, gần đó có một con hầm cũ có đường ray như kiểu hầm khai thác mỏ. Họ tiến gần vào căn nhà. Căn nhà này không có cửa sổ, chỉ có một cái lỗ thông gió nhỏ nhỏ, với cánh cửa sắt nặng chịch. Dùng cây xà beng, họ phá được của được chốt từ bên trong. Nhưng đằng sau cánh cửa còn bị kẹt gì đó. Sau khi đẩy cửa một hồi, một tiếng “ầm” vang lên, cửa bật mở. Bước vào trong, có một kí hiệu Đức Quốc Xã được in lên trên tường, nhiều dấu móng tay cào trên đó, nhiều câu tiếng Đức được khắc bằng móng tay xung quanh, có một mùi thối thoang thoảng.

–          Trời

Svetlana la lớn, trong góc phòng, có một cái xác chết đang phân hủy. Dù trong điều kiện giá lạnh như thế này, họ vẫn thấy tên lính Đức này đã tự sát bằng một khẩu súng lục, có lẽ là viên đạn cuối cùng, trên tay hắn có một vết cắn. Đồ đạt trong phòng đã bị tan hoang hết, xung quanh căn nhà máu me lung tung, tuy nhiên lại không thấy cái xác nào, thây ma hay người. Cả đội nghỉ một chút, sau đó tiếng tới đường hầm. Cái đường hầm này rộng khoảng  một mét, cao tầm hai mét rưỡi, tối kín mít. Tất cả nhìn nhau, rồi Svetlana ra lệnh:

–          Dù sao đi nữa, chúng ta không thể ở đây được, đi thôi.

skull_by_Phobian

Mười bốn người còn lại bắt đầu tiến vào vùng đất của bóng tối. 

Vết cắn thứ hai: Ưng nhãn

–          Quân địch!!!!!!!!!!!!!!!

Đoàng đoàng đoàng

–          Vladimir, cố lên, tovaris!!!!

–          Quân y đâu!!!

Mười tháng nằm trên giường bệnh, âm thanh chiến trường trở nên đáng sợ với Dewitt hơn bao giờ hết. Dewitt đứng khựng lại, nhìn những người lính liên xô hỗn loạn. Cảnh tượng thật đáng sợ. Một người nào đó vật Dewitt xuống, khẩu súng nhắm Mosin Nagant rơi ra xa cách nó chừng vài gang tay. Tuyết xộc vào mồm nó, mặn vị nước biển, tanh, lạnh ngắt. Nó chống tay lên, quay đầu nhìn về phía trước, lại một viên đạn bay xuyên qua một người đồng đội trước mắt nó. Svetlana nhìn nó, hét lên, tay chỉ về hướng một trạm nghiên cứu bỏ hoang. Nơi hàng loạt chớp đỏ nổ ra. Nó thấy tất cả, rất rõ, từng đường đạn, ánh mắt của kẻ thù, loại súng chúng đang sử dụng. Cơ thể nó không còn phản ứng như xưa nữa, nó quá chậm để theo kịp não. Dù sao, trong tích tắt đó, nó đã thấy mắt nó nhìn xuyên qua ống nhắm và ngón trỏ phải nó bóp cò, và những ánh lửa đột ngột chấm dứt.

–          Cố lên!!!! Cố lên!!! Đừng chết!!!

Vladimir nằm đó, trên nền tuyết đỏ màu máu, một viên đạn xuyên qua cổ. Một tay lính trẻ nào đó ấn tay vào cổ của Vlad, hét lên ầm ầm bằng tiếng Nga. Máu ọc ra miệng, những anh em xung quanh đã lường trước chuyện gì sẽ xảy ra. Một ai đó mang một con dao mổ và bông băng bày ra trên bụng. Cậu quân y trẻ bảo những người khác đè chặt Vlad xuống, còn anh ta thì sát trùng dao.  Nhưng vết thương ở cổ quá trầm trọng, Vlad nhìn trân trân lên trời, người run bần bật, tay run run lấy chiếc ví trong túi áo ra, đưa lên cao, rồi từ từ nhắm mắt.

–          NYET !!!! NYET!!!! NYET!!!!!

Cậu quân y trẻ tức giận la lớn, rồi vài phút sau buông xuôi. Cậu cầm cái ví lên, trong đó có một bức thư và tấm hình một cô gái trẻ, có thể là vợ chưa cưới. Mọi người im lặng, tự động đứng đó, tưởng niệm người đồng đội đã hi sinh. Vài phút sau, xác cậu ta được từ từ hạ xuống chiếc xuồng cao su, đưa về chiếc tàu chiến. Svetlana vỗ vai Dewitt, nói:

–          Không tồi cho người nằm viện mười tháng.

–          Cô điều tra tôi à. – Dewitt tra lại viên đạn vào khẩu súng.

–          Chính phủ của anh rất hợp tác đấy. Nhưng cảm ơn, nếu không có anh, đã có nhiều người chết hơn rồi.

Dewitt im lặng, không nói gì. Người bị trúng đạn còn lại là lão già Drokovic, viên đạn xượt qua vai phải, không gây nhiều tổn tương bên trong lắm. Tay Dewitt vẫn còn run, phần ít vì lạnh, phần nhiều vì cảm giác giết người ngày xưa quay trở lại với cậu. Tiểu đội mười bảy người còn lại tiếp tục tiến vô vùng đất lạnh giá Nam Cực. Một vài người khi chiếm lấy trạm nghiên cứu, phát hiện xác một tên lính Đức và một tấm bản đồ. Sau khi coi xong tấm bản đồ, Svetlana thay đổi sắc mặt trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng bình tâm trở lại, tiếp tục ra lệnh cho mọi người tiến về hướng cột khói của chiếc máy bay rơi. Dewitt đi trước cùng với Vonkaklishka, như hai người hoa tiêu lỗi lạc của đội. Nhưng cực nam, khác hẳn cực bắc, trời tối nhanh chóng chỉ trong vài tiếng, dù ánh sáng leo lét của mặt trời vẫn còn soi rõ cho chúng thấy đường. Theo bản đồ, chúng tới được trạm gác số hai. Cả đội tỏa ra lục soát bất cứ điều gì có lợi cho nhiệm vụ. Tất cả thứ chúng tìm ra đó là vài cân cá khô, còn lại chỉ là nhà cửa mục nát bị che phủ một cách kì lạ trong màn sương đặc quánh. Dewitt cũng tản ra quan sát với sự cảnh giác cao độ.

Crack

Mọi người nhìn thẳng về phía Dewitt. Nó chợt nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Một ai đó nói:

 

–          Đừng, cử động, tất cả mọi người!

Rầm!!!!

Mặt băng dưới chân Dewitt vỡ tung, anh rơi ngay xuống hố sâu đó. Dewitt ngã xuống dưới, trong khoảnh khắc đầu óc choáng váng, anh thấy một cô bé tóc dài đen đang đứng trước mặt. Dewitt chưa kịp nhìn rõ vì ánh sáng lóa mắt ấm áp tỏa ra khỏi người cô bé thì tự dưng trời đất đảo lộn trong tâm trí Dewitt.

……………………………..

Miền Bắc Việt Nam – 1941

–          Này, Dewitt, ăn miếng Marathon đi này.

Homer nằm ngửa trên bãi cỏ, đưa cho Dewitt thanh kẹo sô cô la mới, miệng thì nhấp nhấp thanh cỏ dại. Dewitt đưa tay với lấy thanh kẹo, cho vào mồm, mắt không ngừng nhìn qua ống nhòm. Mây bay nhè nhẹ trên đầu, sương giăng nhè nhẹ qua những hàng cây. Cậu đang phủ một mớ cây rừng và cỏ dại lên người để ngụy trang thực hiện nhiệm vụ. Người bên cạnh là Homer, một hoa tiêu mới được chỉ đạo cặp với Dewitt để thành một bộ đôi Bắn Tỉa- Hoa tiêu. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Homer, sau khi Dewitt mất hoa tiêu cũ của mình trong một trận càn. Rừng cây đột nhiên rùng mình, chim chóc bay hốt hoảng rời khỏi chỗ ẩn náu an toàn. Một đoàn xe với hai chiếc xe tải lính và hai chiếc xe jeep kẹp giữa xuất hiện từ trong rừng. Nằm trên một đỉnh đồi cao, khẩu mosin nagant súng nhắm nắm chặt trong tay. Homer nằm sấp lại, nhìn qua ống nhóm, nói:

–          Mười tiếng đồng hồ không uổng nhỉ?

–          Mục tiêu?

–          Xe jeep đi sau, tên ngồi trước.

–          Tôi tưởng mấy tên tướng hay ngồi sau?

–          Gã ngồi sau là mồi nhử, mục tiêu là Hu Xitao, một đại tá người Tàu, tuy nhiên hắn cũng là đứng đầu của đường dây buôn bán vũ khí trên biên giới, cung cấp khí giới cho quân kháng chiến và quân Lào bấy lâu nay. Pháp cố gắng tiêu diệt tập đoàn buôn lậu này, nhưng chưa được nên chúng ta mới được chính phủ gửi tới thế này.

–          Mấy thằng Pháp ngố chẳng được tích sự mẹ gì, toàn chém gió là giỏi.

Dewitt đưa mắt lên ống nhắm, ngắm thằng vào đoàn xe đang di chuyển.

–          Tốc độ gió 17km/h, độ ẩm 76%- Homer nhìn vào cái máy nhỏ có cái chong chóng quay quay.

Sau vài giây suy nghĩ, Dewitt nói:

–          Cậu cũng sẵn sàng đi.

–          Lần này tớ cũng được bắn à.

–          Ờ, tôi sẽ bắn ngay đây.

–          NẰM XUỐNG

Homer và Dewitt nằm sát xuống đất khi ngay con đường bên dưới ngọn đồi đó, một tiểu đội quân kháng chiến đâu đó xuất hiện, chờ sẵn đoàn xe quan trọng kia tới, ngay con đường dưới ngọn đồi của chúng. Dễ dàng nhận ra trong hàng ngũ có hai tay súng tỉa. Dewitt bặm môi, nói:

–          Chúng ta phải hành động thôi.

Homer ngạc nhiên.

–          Cậu điên à!!! Từ khoảng cách này đến đó phải hơn một cây số. Với gió thế này, độ chuẩn xác sẽ giảm xuống cực thấp.

–          Chúng ta chỉ có một cơ hội thôi. Nào, chuẩn bị đi.

Homer lắc đầu tỏ ra không đồng ý, nhưng với một tay súng đáng gờm như Dewitt, hoa tiêu như Homer chỉ biết nghe theo. Homer lôi khẩu Gewehr 43 ra, chuẩn bị sẵn hiệu lệnh, Dewitt nói tiếp:

–          Cậu sẽ hạ gục tài xế chiếc xe tải đi đầu, tôi sẽ hạ chiếc xe tải đi sau cùng, sau đó sẽ là phát đạn quyết định.

–          Cậu chắc không Dewitt?

–          Chắc.

Homer liếc nhìn cái máy đo gió, ra hiệu:

–          Ba, hai, một- Cả hai cùng siết cò.

Hai viên đạn thoát khỏi nòng súng, mất hơn một giây để bay tới đoàn xe kia. Ngay khi bánh trước chiếc xe đi đầu bị trúng đạn làm nó lật ngang chắn giữa đường. Viên đạn thứ hai bắn tung bánh của chiếc xe tải đi sau. Ngay lập tức hai chiếc xe jeep ở giữa dừng lại, quân địch lập tức nhảy xuống tìm kiếm đối phương. Dewitt nhắm kĩ, nín thở, khoảnh khắc mục tiêu rời khỏi xe, đó chính là khoảnh khắc duy nhất để anh bóp cò, trước khi hắn lẫn vào giữa nửa tá lính và biến mất sau đó vài giây. Như Dewitt đoán, sau khi bị một phát bắn cố tình trật của Homer, tên Tàu nhảy ra khỏi xe, tìm chỗ nấp sau chiếc xe lật ngang. Ngay lúc đó, Dewitt siết cò.

Đoàng

Cái kẻ cách đó nửa giây còn đang sống khỏe mạnh, giờ đã nằm đó, trên vũng máu. Dewitt nhớ rằng, vì kỉ lục ám sát này, anh được nhận biệt danh Ưng Nhãn từ đồng đội. Rồi mọi cảnh vật xung quanh Dewitt lại xoáy vặn với nhau, trời đất đảo lộn.

Dewitt nghe tiếng la lớn, anh bật người tỉnh dậy. Cậu thở gấp ra một làn sương lạnh lẽo rồi nhìn xung quanh. Nơi anh đang đứng là một hang băng nhỏ, cách cái hố lúc nãy nơi anh rơi xuống tầm ba mét. Dewitt đứng dậy, vẫy vẫy những người đang đứng trên miệng hố, la lớn:

–          Tôi không sao.

–          Anh ở yên đó, tôi phái người xuống liền.

Dewitt vẫn còn hơi chuếnh choáng, anh nhớ lại hình ảnh những ngày còn tham chiến trước kia, tay chống khẩu súng đứng dậy. Nhờ ánh sáng từ cây đèn pin ở trên, anh nhìn thấy một lối đi ngay trước mặt. Dewitt lần mò trong bóng tối, đi theo con đường đó, mặc cho những người ở trên gọi lớn. Anh cần phải biết, cô bé kia là ai, trông quen lắm, và những hình ảnh kia là gì. Sau lưng anh, ai đó đã tuột dây xuống dưới, họ la lớn bảo Dewitt quay lại, nhưng Dewitt tiếp tục tiến tới trước, tiếng động lạ ngân vang như hàng ngàn bọt bóng đang nổ tan trước mặt Dewitt. Và ánh sáng, ánh kia, anh lao ra đó, trước mắt anh, anh không thể tin nổi nữa.

Một dòng sông băng khổng lồ, chảy sùng sục, những tảng băng nhũ kì lạ nhất mà Dewitt từng thấy, lấp lánh tỏa sắc màu. Dewitt không biết thiên đường nào đây, nhưng nó thật đẹp, lạnh lung, hoang dại, dường như chưa có bàn tay con người chạm vào. Ánh sáng nhè nhẹ của mặt trời buổi đêm trắng phản chiếu qua những thanh pha lê, tạo ra ánh bảy sắc cầu vồng. Theo sau Dewitt, hai người cũng đang sững sờ trước vẻ đẹp của động băng, không nói được lời nào. Những khối băng pha lê cao dễ tới mười mét, độc đáo, quấn vào nhau, hình con rồng, con hổ kì lạ, nhảy múa trước mắt Dewitt. Mái vòm băng kia, ngoài ánh sáng bên ngoài chiếu vào, còn có một loại côn trùng lấp lánh tựa hàng triệu vì sao. Con sông băng khổng lồ sâu và rộng tới hơn cả cây số, hùng vì, đầy vẻ oai nghiêm. Quả nhiên đây là một kì quan thiên nhiên vĩ đại nhất mà loài người từng thấy. Dewitt chỉ tiếc không có cái máy ảnh có thể chụp lại, đưa về Mỹ, tặng cho bác anh, người làm công tác địa chất học, chắc ông sẽ rất thích. Chưa kịp chiêm ngưỡng vẻ đẹp kì diệu của thiên nhiên được bao lâu, một loạt súng lôi họ ra khỏi chốn thần tiên. Sau lưng, Svetlana và Rustam đang quay lưng chạy thẳng về phía miệng hố băng, lòng thấp thỏm lo âu về tiểu đội đang ở trên. Dewitt chạy theo, nhưng Svetlana cản lại, bảo:

–          Anh ở dưới đây đi, nếu chúng tôi bị tấn công và hi sinh, chỉ có mình anh có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Svetlana bám ngay sợi dây thừng lủng lẳng ở miệng hố, leo lên, hỏi gấp:

–          Chuyện gì thế?

–          Lính Đức, một tên.

Ngạc nhiên trước câu trả lời, Svetlana hỏi tiếp:

–          Là sao? Có một tên duy nhất hả?

Svetlana chen qua đồng đội, tới nơi mà cái xác đang nằm dài. Svetlana thấy một người bị thương, hỏi:

–          Chuyện gì đã xảy ra, ai trả lời tôi ngay.

–          Gã này chẳng biết từ đâu đó nhảy ra, chúng tôi ra lệnh cho hắn dừng lại, nhưng hắn chẳng có phản xạ nào nên chúng tôi bắn chỉ thiên. Nào ngờ hắn lao tới cắn Nikolai, chúng tôi đã phải nổ súng đồng loạt để tiêu diệt hắn.

Svetlana suy nghĩ: “ Thật kì lạ, sao lại thế này được, chỉ có một tên, còn lang thang nữa, giữa cái rét này, hắn ta không sợ chết à”

Grừ

Tên lính Đức đột nhiên bật dậy, vồ hụt Svetlana. Mọi người quá bất ngờ, không trở tay kịp.

Xoẹt

Con thây ma gục xuống, mọi người nhìn về phía một cánh tay đang vương ra. Dewitt may sao kịp phản ứng, chứ không thì hậu quả khó lường. Tên lính Đức gục xuống, giật giật lên mấy cái, nhưng chẳng thấy máu chảy ra từ con dao cắm vào đầu hắn, dường như máu trong người tên đó đã khô đét lại. Cẩn thận xem hắn đã chết hẳn chưa, Vonkaklishka nói:

–          Ngoài những phát đạn của chúng ta, hắn đã bị bắn trước đó nữa, tới hai phát qua tim, mà không chết.

–          Cả đời tui, chưa gặp thằng nào giống thằng này cả. – Drokovic nói lầm bầm

Đột nhiên, một tiếng động ầm ĩ vang lên, như tiếng máy phát điện. Mọi người rút súng ra, tạo thành thế trận vòng tròn, thủ sẵn. Lúc nãy, chúng không thể thấy rõ qua màn sương lạnh, nhưng giờ, ánh điện đâu đó bật sáng, xung quanh chúng là những căn nhà kiểu thị trấn thường thấy ở phương Tây. Đèn đồng loạt bật sáng, xa xa còn văng vẳng một tiếng nhạc kì dị. Sau vài giây lặng thinh, cửa các căn nhà mở tung, và trong đó, nhiều người đi ra, vẻ mặc hốc hác, xanh xao, lạnh lẽo, mắt trắng bạch, có một vết máu đen nhỏ giọt ra. Điều lạ hơn nữa là tất cả bọn họ dường như ăn mặc chỉ là những bộ quần áo mỏng dính màu trắng, dường như là đồng phục ….Dewitt chợt nhận ra, nói:

–          Họ là những người Do Thái, đã chết thảm dưới tay của Đức Quốc Xã.- Dewitt bặm môi

–          Sao cậu biết?

–          Đồng phục, bảng tên, chỉ có thể là thành quả của một trại tập trung.

Hàng trăm con người vây xung quanh mười bảy người lính đang co lại phòng thủ, mặc kệ những lời đe dọa, họ cứ tiến tới, lờ đờ, đầy chết chóc….

–          Nguy rồi….

Sotaydulich_10_hang_dong_ngam_noi_tieng_the_gioi_02 Máu đổ, hang động ngầm, cô bé kì lạ đó….Một lời nói vọng về từ quá khứ…..

 

 

 

Một ngày mùa đông tháng 8 năm 1945

Gió quật rét cả mặt

Dewitt đưa tay lên vành mũ, gỡ một miếng băng trên nón xuống. Dải màu trắng xa xa trải dài trước mắt. Phía dưới nước, những tảng băng trôi cố gắng bám theo dòng nước, trượt qua mạng tàu, phát ra tiếng kêu kin kít. Bầu trời âm u toàn mây xám, gió thổi nhè nhẹ, nhưng rét buốt tận xương tủy. Nó quấn lại chiếc khăn choàng cổ, lầm bầm:

–          Lạnh vãi.

Chiếc bộ đàm bên hông nó vang lên:

–          Sườn trái không thấy gì.

Nó cũng trả lời:

–          Bên này cũng thế.

–          Tụi Đức co vòi chạy mất dép rồi. – Một giọng khác vang lên

–          Vonkaklisha, xuống đi, chưa đủ lạnh hả?

Dewitt nhìn lên thấy một tên lính trẻ đang tuột xuống khỏi cột hoa tiêu.

–          Nyet, cực bắc khác cực nam, Siberia lạnh còn hơn thế này nữa cơ, drook ( bạn) !

–          Đi xuống boong nào, tao đói rồi.

Dewitt đi trước, xuống cầu thang của chiến hạm Morometz, tiếng nhạc Nga xập xình ở dưới phòng ăn thu hút hai đứa nó.

–          Su-rai-ka, srai-nha-may-ya rec-nai-ya…….

Một bài hát Xô Viết truyền thống vang lên. Mười mấy tay súng Liên Xô đang nhảy nhót ca hát, vodka để đầy trên bàn, thịt tươi được làm thành bít tết. Dewitt, lột cái mũ lông xuống phủi cho bớt tuyết, nói:

–          Vụ gì đây?

–          Amerikan drook, Dewitt, tới đây.- Thiếu tá hồng quân Drokovic cười lớn lôi nó ngồi xuống.

Lão ta chừng sáu chục tuổi, râu ria rậm rạp như mấy lão bác học. Trên túi áo ông  ta lúc nào cũng giắt cái tẩu với mớ thuốc rê nát bét. Ông ta đội một cái mũ len màu trắng, nhưng sau lớp áo khác là một cái áo thun mỏng, cơ bắp cứng cáp. Dewitt chưa kịp chuẩn bị, tên Rustam đã nhồi cho nó một ly vodka, đốt cháy cái cổ họng khô khốc của nó. Hắn cười hè hè, choàng lấy vai Dewitt, lộ ra mấy cái răng vàng còn giắt miếng thịt. Rustam là hạ sĩ, nhưng là một tay cơ khí giỏi, súng ống hắn độ thì khỏi chê. Hắn mặc chiếc áo bành tô dài, lúc nào cũng phát ra tiếng lịch kịch do bên trong toàn cờ lê, mỏ lếch và ba cái đồ sửa chữa.  Mọi người cười nói liên tục, chẳng ai thèm để ý đến Dewitt.

Rầm.

Một tiếng đập chân lên sàn lớn đến nỗi làm tên say nhất còn phải giật mình. Một nữ sĩ quan tóc đen ngang vai, ánh mắt xanh ngọc sắc lẻm, quần áo gọn gang cứng cáp đứng lên bàn ở giữa nói:

–          Dami I gospoda, tovarish, hôm nay, anh em đồng chí chúng ta, ăn mừng, quân đội đỏ của chúng ta, đã đánh bại một triệu quân Quan Đông Nhật, đội quân nổi tiếng nhất của đế quốc Nhật Bản.

Mấy tay lính vỗ bàn ăn rầm rầm.

–          Điều đó có nghĩa là gì?- Cô ta hỏi lớn.

–          CHIẾN TRANH SẮP KẾT THÚC RỒI!!!! – Mọi người cùng đồng thanh

–          Vậy ăn uống cho no, cho say…bởi vì nhiệm vụ này, là nhiệm vụ cuối cùng của các đồng chí. – Nữ sĩ quan giơ cao ly rượu.- Nào, hãy uống mừng, tổ quốc mẹ ơi, chúng con sắp về nhà rồi!!!!

Mọi người nốc cạn ly vodka của mình, trước khi thịt cừu và khoai tây nghiền được mang ra. Ăn nhậu xỉn đến đêm, ai về phòng nấy, có gã ra ngoài boong tàu ói mật xanh mật vàng, thằng ôm cầu tiêu phải lôi ra xềnh xệch. Dewitt cũng ngà ngà xay, nhưng những ngày tháng ở Moscow đã trui rèn nó với whiskey và vodka đều đặng mỗi ngày.

U…….u…………..

Tiếng còi làm Dewitt giật mình thức giấc. Nó bật dậy ra khỏi giường tầng, lôi thằng Mikhail giường trên xuống, hét:

–          Opasnost!!!! Báo động!!!

Khoác vội chiếc áo lông gấu xám lên người, nó chạy ra ngoài hành lang, xách cây súng nhắm Mosin Nagant chạy vội trên boong. Tất cả những người xung quanh nó cũng vội vã chạy lên cầu thang, lên tới boong, sương mù dày đặc, nhưng ẩn chứa mùi nguy hiểm. Một ai đó la lớn:

–          Vonkaklishka, chuyện gì xảy ra thế?

Sương mù dày đặc che khuất, chỉ có thấy bóng người lờ mờ ở trên trạm hoa tiêu. Một tiếng động cơ vù vù vang vọng trong không khí.  Tiếng động lớn dần lên, một người lính nhảy lên khẩu súng phòng không 12 li, căng mắt ra nhìn vào không trung.

Mọi người nằm rạp xuống sàn. Một chiếc máy bay mang cờ Đức bay sượt qua tàu của họ rồi biến mất vào đám sương mù phía biển Dewitt đưa khẩu súng nhắm lên vai, quan sát hướng chiếc máy bay biến mất. Sương mù đột nhiên tan dần, hoa tiêu hét lên:

–          Nó quay lại kìa!!!!!

Thấy bóng chiếc Aragon trong sương, hai khẩu súng phòng không trên tàu bắt đầu nhả đạn. Nhưng dường như, chiếc máy bay đang bị chao đảo như có lực gì đó vô hình níu nó trong không trung, gió cũng không đến nỗi quá mạnh để chiếc máy bay bị mất lái như vậy. Một loạt đạn pháo làm phần đuôi tàu bắt đầu bốc cháy.  Chiếc máy bay lao nhanh xuống dải trắng xa xa kia, rồi theo đó là một tiếng nổ nho nhỏ cùng với tiếng băng đứt gãy, và cuối cùng là sự im lặng của gió.

Nữ sĩ quan nọ nhảy lên một hộp gỗ, nhìn xa xăm về phía chiếc máy bay vừa rơi, nói:

–          Nhiệm vụ của chúng ta kia rồi, Tovarish.

Mọi người nhìn về phía nữ chỉ huy, chưa kịp tiếp thu thông tin, cô ta đá chốt của cái hộp gỗ đó. Tấm gỗ ghi đầy tiếng Nga bật ra, Bên trong là một loại súng mới, chưa bao giờ thấy xuất hiện trên chiến trường đông Âu, nơi Dewitt đã từng tham chến với quân Liên Xô. Cô ta nói tiếp:

–          Ném bỏ mấy khẩu bán tự động của các anh đi, chúng ta cần một khẩu súng bền bỉ, chắc chắn, độ cơ động tốt hơn.

Khẩu súng bán gỗ kia,  khá nặng, chắc tay, có thanh hạn chế cong nòng.

–          Theo như người thiết kế, lạnh, nóng, sa mạc, bùn đất, mưa, gió rét không thể làm gì nó. Các đồng chí có thể yên tâm dùng nó ở trong cái nơi băng tuyết kia. Xuất phát trong một tiếng nữa, rõ chưa!!!!

–          RÕ, thưa đồng chí chỉ huy!

–          Giày, mũ, quần áo, thưa các gái, đừng quên gì hết! Giải tán!!!

Mọi người ngay lập tức tản ra, về lại phòng, chuẩn bị quần áo, ba lô, đạn dược. Dewitt, người Mỹ duy nhất trong đội, bằng cách nào đó, cậu không hề thấy lạc lõng. Liên Xô hay Mỹ, tất cả cũng chỉ là những người lính, cầm súng, chiến đầu cho lý tưởng của mình. Từng là một đặc nhiệm, công tác ở Việt Nam và chiến trường Campuchia. Sau khi rời quân ngũ do bị một phát súng từ NVA vào sát tim, tám tháng nằm trên giường bệnh, một tờ triệu tập được chuyển tới thẳng căn nhà mùa hè của cậu cạnh hồ Ruataniwha. Vài tháng sau, có mặt tại Dunedin, chiếc tàu Liên Xô này cập bến, chào từ biệt cô vợ xinh đẹp cùng đứa con trai đầu lòng. Dewitt đi làm nhiệm vụ cuối cùng, giữ trọn lời thề cho tổ quốc. Và giờ, cậu đứng đây, trong gió rét và tuyết, cùng với hai mươi người anh em Liên Xô và một cô chỉ huy lão luyện, cậu chỉ không hiểu nổi, giữa những người tràn đầy hai trăm phần trăm sức mạnh, trí tuệ vượt xa, kinh nghiệm tràn đầy, lại chọn Dewitt.

–          Nào nghe đây, Tovarish, chúng ta, có nhiệm vụ, lấy lại một tài liệu rất quan trọng từ căn cứ bọn Phát Xít Nhật Đức. Cụ thể là một chiếc vali, trong đó có gì, các đồng chí không cần biết. Tình báo cho biết, sẽ có chạm trán nhỏ lẻ với quân địch. Tôi tin là với những đồng chí đặc công mạnh nhất ở đây, nhiệm vụ cuối cùng sẽ kết thúc êm đẹp. Rõ chưa!

–          Rõ!

–          Xuồng đã sẵn sàng, đi nào!!!!!!

Hai hàng lính trèo thang dây nhảy xuống hai chiếc xuồng cao su. Dewitt đứng lại đó, vai mang ba lo và khẩu súng nhắm Mosin Nagant, đối mặt với nữ chỉ huy.

–          Tôi, Svetlana, thưa đồng chí Mỹ Châu. Tôi hi vọng rằng anh có thể hợp tác với toàn đội. Mối quan hệ giữa hai cường quốc hi vọng sẽ khá hơn khi cuộc chiến này kết thúc.

–          Vâng, tôi….

Cạch

Trong khoảnh khắc một bông tuyết rơi xuống giữa hai người, con dao của Dewitt từ trên khuỷu tay rơi xuống lòng bàn tay cậu. Cùng lúc một họng súng đen ngòm của khẩu Luger P08 chĩa ngay trán Dewitt. Chớp mắt, trán Dewitt bị khẩu súng lục dí sát, còn cổ của Svetlana cũng bị một lưỡi dao bén ngót đe dọa.

–          Kizlyar, anh có con dao lạ đấy, từ Liên Xô à- Svetlana nở một nụ cười.

–          Luger P08, của Đức sao?

–          Của một tay đại tướng trong trận Stalingrad đấy. Và anh nên biết rằng, tôi tiễn hắn bằng chính khẩu súng của hắn thì tôi cũng có thể cho anh đi được. NẾU anh giở bất cứ trò gì với những đồng chí còn lại.

Dewitt thu con dao Kizlyar từ cổ Svetlana lại, cô ta cũng tra khẩu Luger vào trong túi.

–         Thì anh sẽ là kẻ thù của chúng tôi. Chào mừng anh đến với đội Tigr.

Hai chiếc xuồng cao su chạy thẳng vô vương quốc băng giá kia. Dewitt che mặt lại bằng chiếc mũ đi tuyết chỉ chừa lại đôi mắt, nhìn những đồng đội xung quanh, những con người dường như thứ chạy trong huyết quản của họ là vodka chứ không phải là máu, họ mạnh mẽ, khí thế hừng hực. Dũng khí này đã làm cho Hitler kinh sợ, phải tự sát, quân Đức phải đầu hàng. Dewitt nghĩ nó sẽ là ác mộng nếu Liên Xô lựa chọn đứng bên kia chiến tuyến, chống lại nước Mỹ.

Mười lăm phút đi xuồng đến nơi đã được hoa tiêu nói là nơi dễ cập bến nhất, sáu chiến sĩ đầu tiên, trèo lên một vách băng cao năm mét, bảo vệ vòng vây để những người sau leo lên. Nhưng qua nhiều trận chiến, Dewitt cũng đã ngộ ra rằng, con người mong manh như một chiếc lá khô. Một cây lao xuyên qua bụng, một con ong vò vẽ, một con rắn độc. Chỉ cần một va chạm nhỏ, ta cũng có thể mất mạng. Và điều đó lại được chứng minh một lần nữa, khi một người ngã gục xuống trước mặt Dewitt.

Antartica- Day 1

war_general_by_gaan-d33s0dp

Viên đạn cuối cùng: Một ngày nào đó……

Location: Rook Island, Pacific Ocean

–          Thưa ngài!

–          What?- một lão già mặc một bộ vest đã sờn ngồi trên một cái ghế bành ra lệnh cho một tên lính đeo kính trước mặt.

–          Chi nhánh châu Á vừa gửi một đội về báo cáo ạ. Shane đã bị hạ ở Việt Nam, tuy nhiên đội sweeper thu hồi được, Ares đã chết, chiến hạm Endurance mất liên lạc, mẫu thí nghiệm số mười hai cũng đã biến mất.

–          Thế cháu gái ta?

Tên lính trẻ im lặng….

Đoàng

Hai tên lính đeo mặt nạ bước ra và kéo cái xác đi ra khỏi cửa. Lão già kéo một cái cần trên chiếc xe lăn, ông ta đi ra khỏi cửa, nhìn xuống hang động rộng lớn bên dưới. Hàng ngàn tên lính ở dưới cùng máy bay, xe tăng chiến đấu. Hai bên lão, hàng chục lên lính mặt nạ trang bị tận răng bảo vệ xung quanh lão già. Ông ta đi xuống tầng dưới, đi giữa những tên lính nhân bản đầy tự hào của đế chế Emberland. Chúng thấy lão, ngay lập tức quì xuống chào cung kính. Grantz đi tới giữa hang động, một trụ nước lớn nằm ở giữa, trong đó có một con quái vật bị xé đôi người, giữa trán hắn có một thanh kiếm xuyên qua, người hắn gắn các loại ống dẫn chất và dây nhợ rối tinh. Hắn trông như đã chết nhưng dường như vẫn còn một chút sự sống đen tối trong cơ thể hắn.

–          A Shane, đứa con đầu tiên của ta, bữa nay tàn tạ thế này sao?

Tên quái vật đột ngột mở mắt trừng trừng, nước trong trụ sôi lên sung sục, những tên lính vội vàng lui lại, sợ hãi. Shane mấp máy môi, lão già chống gậy đứng dậy, nhìn sát vào ống thí nghiệm.

–          Ông già, lâu không gặp! Bao nhiêu lâu nữa tôi thoát ra khỏi cái lồng này?

Giọng nói thều thào phát ra trong loa. Một người mặc áo blouse trắng nói:

–          Chừng nửa năm thưa ngài. Thanh gươm đó bằng cách nào đã kẹt vào trong cơ thể của cậu ta, không có cách nào lấy ra được.

Ông ta quay lại nhìn Shane, ánh mắt nheo lại, vẻ thất vọng:

–          Vật thí nghiệm số mười hai mạnh đến thế sao?

Shane nổi giận đùng đùng, gào lên, dù thân thể không cử động được:

–          Đừng coi thường tôi, lão già!!!!!!!! Lần sau tôi sẽ giết nó.

–          Ta biết, nhưng bây giờ, con hay nghỉ ngơi đi.

Lão quay lại xe lăn, rời khỏi đó. Sau lưng lão, Shane nhắm mắt lại, hắn chưa bao giờ đau đến thế, thanh gươm cùn đó, không ngờ không chỉ có thể xuyên qua đầu hắn, mà còn xâm nhập vào phá hủy tế bào gốc. Hắn nhớ lại lúc cuối cùng.

……………………………………..

Khôi lao tới, đâm móng vuốt vào lưng Shane. Hắn kịp xoay người nhưng vẫn bị vết cào khá sâu. Khôi xoay lưng lại đá vào cơ thể Shane, hắn đưa tay đỡ cú đá như búa bổ của Khôi.  Shane nhếch một nụ cười hiểm độc. Khôi tung cước còn lại, đá vỡ mắt kính của hắn. Hắn ngã ngửa ra đất, rồi lảo đảo đứng dậy. Khôi lấy đà lao tới định bồi một phát nữa. Hắn gầm lên một tiếng long trời lở đất, kình khí mạnh đến mức làm cơ thể Khôi bật ngược trở lại. Shane giật phăng bộ quần áo nát bươm, để lộ ra cơ thể chằng chịt sẹo phẫu thuật. Hắn lao tới trước, xuyên qua đám bụi mù, Khôi né một đường dao, nó đá hết sức vào chân đối thủ, nhưng Shane không ngã. Hắn gạt ngược lại chân Khôi, rồi đấm thẳng vào mặt nó. Khôi ngã xuốt cát ngay lập tức bị hắn đè lên, tay phải bị chân Shane giẫm lên, không cử động được. Trong tích tắc, Shane đâm vào cổ nó một mũi tiêm. Khôi đá bật hắn ra rồi đứng dậy. Nó ôm cổ lảo đảo, mắt nó hoa lên, cảm giác như lúc ở Cam Ranh vậy, nó đi tới mấy bước liền ngay lập tức khuỵu xuống đất. Cánh tay phải của nó nóng rực lên, những cái vảy rung lên tựa như rừng cây rùng mình trong cơn lốc. Những miếng chuyển từ màu xanh ngọc sang màu đen sẫm rồi từ từ rụng xuống. Cuối cùng, chỉ còn trơ ra cánh tay hoại tử của nó, dưới ánh nắng chói chang, cánh tay bắt đầu mục dần và bắt đầu hôi thối. Những ngón tay long ra khỏi khớp xương như người bị bệnh phong cùi lâu năm.

–          Tao cho mày được cái gì, thì tao cũng có thể lấy lại được cái đó.

Shane nhìn chiếc máy bay, hắn rút ra một khẩu súng:

–          Ares, tao tin khẩu súng này là của mày.- Hắn chĩa khẩu Flintlock về hướng Ares và ba mẹ Khôi.

–          Không!

–          KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ầm

Chiếc máy bay nổ tung trước mắt Khôi, Ares cũng cha mẹ nó vẫn ở trong đó. Nước mắt giàn giụa, nó quì xuống đất:

–          Con xin lỗi!!!! Con xin lỗi!!!!!

–          Mày hết giá trị rồi Khôi ạ, dù trái lệnh lão già, nhưng ta buộc phải giết ngươi thôi.

Hắn nạp lại đạn cho khẩu Flintlock, từ từ, không một chút vội vã. Hắn chĩa khẩu súng vào đầu Khôi, nói:

–          Vĩnh biệt!

Một bóng đen lao tới sau lưng hắn. Một lưỡi kiếm xanh ngọc chém một đường trên bụng tên quái vật.  Ruột gan của hắn ục ra ngoài, hắn nhìn xuống, thất thần trong giây lát.

–          ARTURIAAAAAAAA!!!!!!

Canh tay Shane bắt đầu mọc ra những cái gai nhọn hoắc, cơ bắp hắn đột nhiên chuyển mình cuồn cuộn. Hắn cao lên hơn hai mét, ánh mắt không còn gì gọi là của con người nữa. Răng nanh sắt nhọn, xương sống dài ra, tạo thành một cái đuôi bằng xương. Hắn vung tay đánh gục Arturia. Arturia đập mình xuống đất, thổ huyết. Chưa kịp thở, tên quái vật bóp cổ Arturia, nâng lên trên cao. Nghẹt thở, hai chân cô chới với, ho sặc sụa ra máu.

–          Con nhỏ này, mày phải biết điều, dù lão già có thể nói bắt sống mày về, nhưng không cần lành lặn cũng được nhỉ?

–          Tên khốn, giờ tao đã biết bí mật của mày.

Hắn trừng mắt, siết cổ Arturia mạnh hơn:

–          Vậy thì mày câm lặng trong giây lát đi.

Bùm

Một trái rocket từ đâu đó lao tới sau lưng Shane nhưng chẳng hề hấn gì với hắn. Ares đang ngồi dựa vào một cái xuồng sát mép nước cách xác trực thăng không xa. Lớp da ngoài của hắn đã bị cháy nát, đôi chỗ trên mặt trơ lại phần thịt đỏ. Bộ áo vest hắn nát bươm, cháy nát. Hắn ném khẩu RPG xuống nước, với tay cầm một khẩu súng nhắm Barret M99 từ trong cano ra. Loại súng nhắm này có khả năng xuyên qua cả giáp chống đạn ở cự li gần nhưng dường như nó chẳng có nghĩa lí gì với con quái vật này.

Đoàng Đoàng….

Những viên đạn găm vào người hắn ngay lập tức bị đào thải ra ngoài. Khả năng hồi phục của hắn nhanh như chớp, thậm chí còn hơn cả Khôi. Những nỗ lực cuối cùng của Ares cũng ghim được một viên đạn vào đầu Shane, nhưng hắn chỉ phun viên đạn đó ra một bên như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục đi tới. Hắn tiến sát ngay trước mặt của Ares, biết mình không thoát, viên đạn cuối cùng găm vào bụng Shane cũng bật ra ngoài. Hết đạn, hắn đứng lên trước con quái vật hình người kia, tay chống vào cái xuồng cao su:

–          Mày còn đợi gì nữa.- Hắn cười.

–          Ares, giờ mi sẽ trở thành một phần của tao.

Bụng của Shane nứt dọc ra làm đôi, để lộ hàm răng trắng hếu nhe ra đầy đe dọa. Một cái lưỡi nhớp nháp thè ra thít chặt cổ Ares. Nó họ sặc sụa ra máu, tay chân nó rũ xuống, cái lưỡi con quái vật từ từ cuộn nó vô trong bụng. Ares hét lên đau đớn khi đôi chân nó bị cắn đứt, rồi từ từ bị nuốt dần. Trước khi bị tiêu hóa, Ares nở một nụ cười gượng cuối cùng. Hắn vạch chiếc áo sơ mi ra, bên trong quấn rất nhiều lựu đạn.

Ầm Ầm Ầm

Ba tiếng nố chát chúa vang lên, khói bụi mịt mùng. Khôi nhảy tới che chắn cho Arturia trước cơn lốc cát bụi. Qua làn khói, xác tên quái vật bị đứt đôi ở bụng, Ares đã chết. Cả một bãi cát toàn máu. Những mảnh thịt bay tung tóe trong không khí. Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí. Nước biển đỏ lòm, tởm lợm. Con quái vật không chết, phần thân dưới của nó giật giật. Đột nhiên,những cái chân rết mọc ra ở hai chân nó, nó cố gắng bò tới để gắn lại với phần thân trên. Nửa cái miệng trên bụng hắn vẫn ngáp ngáp.

Phập- Thanh gươm xanh xuyên qua não con quái vật.

Tiếng “grec grec” đinh tai nhức óc phát ra. Cả cơ thể con quái vật rung lên bần bật, những tế bào trên người nó sôi sùng sục. Khôi  đè mạnh thanh kiếm xuống, vặn nó vào não tên quái vật, nói:

–          Tao đã biết tao là ai! Tao là người sẽ chấm dứt giống nòi tụi mày.

–          Mày…mày….!- Con quái vật phun ra thứ chất xanh ghê tởm.

–          Tế bào của tao, là thứ duy nhất có thể giết chết tụi mày. Súng đạn không giết được mày, nhưng vết cào của tao không biến mất.

Tên quái vật trợn trắng lên, cánh tay nó quơ quào trong không khí. Nó bất lực tóm lấy Khôi, nhưng dường như thanh kiếm đã làm tên quái vật không còn có thể tự điều khiển được chính mình nữa.  Hai mắt nó trào ra máu đen rồi nó lên cơn như động kinh. Cuối cùng, cơ thể hắn thôi cơn co giật, phần thân dưới dường như cũng bị ảnh hưởng bởi vết đâm. Nó liền cuộn tròn lại như con cuốn chiếu rồi chết bất động. Khôi và Arturia ôm nhau, ngồi gục xuống đất. Chúng thở dốc, không nói được câu nào. Chẳng được bao lâu, phía sau lưng nó, những cái xác thối bắt đầu xuất hiện. Chúng bị thu hút bởi tiếng nổ và tiếng súng nãy giờ. Khôi gượng dây, đi về phía biển. Ares ở ngay đó, sắp chết, hắn mất đi hết nửa người bên dưới. Khôi quì một chân xuống cạnh Ares. Hắn run rẩy cánh tay cháy đen, mất vài ngón,  hắn đưa cho nó một cái đồng hồ đẫm máu. Khôi nhìn ra xa, một chiếc tàu chiến đang đậu ngoài đó. Nó hiểu Ares muốn làm gì.

–          Anh, chúng ta phải đi thôi, tụi nó tới rồi.

Những con thây ma lết qua hàng dừa, những tên lính chết lúc nãy cũng ngồi dậy, vô hồn, tanh tưởi. Khôi cùng Arturia cố gắng đẩy cái xuồng cao su xuống nước. Cánh tay phải của nó đã hoại tử hoàn toàn, và nó chắc chắn là không còn cách nào cứu chữa được nữa. Arturia nhảy vào trong, con thuyền từ từ ra khơi. Những con thây ma không xuống được nước, chùng đứng trên bờ gầm gừ. Số lượng chúng ngày càng đông hơn, lên cả ngàn con, vậy chật kín cả bãi biển.

–          Khôi, dừng lại!

–          Gì thế?

Chiếc xuồng tắt máy, Khôi nhìn theo hướng Arturia đang chỉ. Một bóng người con gái, tóc ngang vai, một lỗ đạn ngay tim. Da ngoài đã dần hoại tử nhưng vẫn chảy máu, có thể cho thấy người này mới chết. Như bao con thây ma khác, nó cố gắng vươn cánh tay quơ quơ trong không khí, bất lực nhìn về phía con mồi. Cầm khẩu súng nhắm trong khoang, Arturia nằm lên sàn, đưa mắt vào ống kính:

–          Cảm ơn chị Minh, em sẽ nhớ chị mãi mãi.- Cô nạp viên đạn vào ổ súng.

Đoàng

Khôi nhìn viên đạn xoáy tròn bắn ra từ nòng súng lạnh lẽo. Bóng người đó gục xuống, mất hút trong đám thây ma máu me. Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt nó, nó nhìn quê hương nó, giờ chỉ còn là đống tro tàn. Khói bốc lên khắp nơi. Những đám cháy, những tòa nhà đang sụp đổ. Đâu đó vang lên tiếng súng khô khốc, như sự chống trả yếu ớt của loài người trước thảm họa mà họ tạo ra.

Sự đố kị, ghen tị, chiến tranh là bản chất của loài người. Chính loài người đã đẩy họ vào con đường tuyệt chủng. Phát triển quá nhanh, không cân bằng, quyền lực, giàu sang, tham vọng vô đáy, loài người tìm cách áp chế lẫn nhau và cuối cùng tiêu diệt lẫn nhau. Khôi bóp nghẹt tim nó, nghĩ đến tương lai vô định của nó, người đã không còn là con người nữa. Arturia nhìn nó bằng đôi mắt xanh sâu thẳm, ánh mắt đó làm nó yên lòng. Hàng triệu người đã chết, thê thảm hơn là biến thành một loài quái vật, cha mẹ nó cũng đã yên nghỉ ở lại quê hương. Nó nghĩ thế lại tốt hơn, nó không muốn bất cứ ai chịu nỗi đau đớn của tương lai đang đợi loài người.

Mặt trời lặn dần ở phía tây, trời chuyển dần thành màu tím ảm đạm với màu đỏ ở phương tây. Thành phố vẫn sáng, im lặng, hấp hối, cháy. Con tàu Endurance, hiện dần trước mắt nó, những tên lính trên tàu rất cảnh giác, nhưng không nổ súng. Khi chúng tiếp cần con tàu, Khôi nắm tay Arturia:

–          Giờ chúng ta sẽ làm gì?

–          Fernando Sucre….chúng ta sẽ tới đó…..- Arturia rút một quyển sổ nhỏ dưới cổ chân ra- Đây là thứ em đã lấy được ở trại Trường Sơn, đó là danh sách hợp đồng bí mật của chính phủ Việt Nam kí với Emberland, bao gồm cả nguồn gốc của các loại vũ khí và vaccine. Khi quân Fernando có được nó, hi vọng họ sẽ tìm ra nguồn gốc của virus, và sẽ chấm dứt nó.

Con tàu Endurance rẽ sóng tiến về phía mặt trăng tròn ở chân trời. Khôi nhìn lại thành phố, nơi nó sinh ra và lớn lên lần cuối, một đợt rải bom cuối cùng rồi tất cả chìm vào biển lửa, đốt cháy số phận loài người.

–          Một ngày nào đó, Emberland, các ngươi sẽ phải trả giá.….

Việt Nam

31/12/2012

End Transmission

At_World__s_End_by_LiebeistverbotenAnother day, Emberland, you will burn…..

Viên đạn thứ 28: Hồi Ức

– Ê Minh!!!! Dậy đi

– Của lạ gì thế …- Minh ngái ngủ thức dậy

– Mấy nhóc học sinh trường quốc tế tới rồi nè!!!

Minh uể oải đứng dậy vươn vai, xung quanh cô, mấy đứa bạn học đại học đang bàn tán xôn xao về mấy đứa học trung học phổ thông tới tham quan trường của cô trên Đà Lạt. Minh thì chẳng hứng thú gì với vụ này lắm, tụi mắt xanh mũi lõ kia có gì hay ho đâu. Các học sinh bước xuống xe bus , bắt đầu ùa vào phòng truyền thống để ngồi nghe giao lưu giới thiệu. Minh chống cằm nhìn từ ban công tầng ba kí túc xá xuống, cô để ý thấy một thằng nhóc tóc vàng nhìn lạ lạ, đang tách đoàn đi về một hướng khác. Nhưng thứ làm cô quan tâm hơn, đó là một học sinh được người lớn dìu xuống xe, một cô bé người Nhật ( Minh nghĩ thế) mặt xanh xao, chân đi cà nhắc đang được dìu vô phòng y tế. Mấy đứa cạnh phòng của Minh đã đi xuống hội trường hết, chỉ còn chị Minh ở lại đó, khoác đại một cái áo gió vào rồi cô rời khỏi phòng, bắt đầu đi dọc hành lang về phía cầu thang.

Xoảng

Tiếng gương vỡ phát ra từ phía sân trường, Minh nhìn về phía phòng y tế, cái cửa sổ đã bị vỡ tung vì một cái gì đó xô mạnh từ ở trong. Ông bảo vệ chạy vội về nơi xảy ra tai nạn, bỗng dưng, ông ta thất thần sợ hãi, đứng đó như trời trồng.  Một bóng đen lao ra khỏi phòng y tế, một vệt máu dài chảy sau lưng nó, vồ ngay lão bảo vệ, cắn phập vào cổ ông tay, máu chảy lên láng. Tiếng hét thất thanh của bà cô Giang dạy Kinh Tế Vĩ Mô mà chị Minh chúa ghét đã biến bà ta thành nạn nhân tiếp theo. Minh vẫn đứng trên lầu, nhìn xuống, sợ hãi, cô thậm chí không để ý tới tiếng điện thoại đang đổ dồn trong túi áo của mình. Đám học sinh ban nãy bây giờ chạy hối hả về phía cổng, la hét, hoảng sợ, đạp lên cả xác ông bảo vệ và bà cô nằm giữa sân trường. Bỗng dưng, ông bão vệ bật dậy, cắn bay một miếng thịt ở bắp chân một cô học sinh gốc Mỹ Tho mà Minh biết. Ông ta tiếp tục quay qua vồ lấy một người khác. Một số học sinh leo qua rào, tìm đường thoát. Số còn lại mắc kẹt đằng sau, lần lượt, bị cắn chết bởi những người bị cắn. Cảnh vật khủng khiếp như những bức tranh thảm sát thời trung cổ mà Minh biết. Lúc này, bản năng của Minh chỉ còn mách bảo vô một điều

Chạy, không thì chết

Cô quay lại căn phòng của mình, tra chìa khóa vô ổ khóa, chùm chìa khóa rơi xuống đất. Cô vội vã nhặt lên, mồ hôi đổ ra như tắm, cô mở tung cửa phòng ra, tiến thẳng vào trong. Quơ vội chiếc balo đi học, đổ hết sách vở ra, nhồi vô hai chai nước, vài bộ đồ, một cái khăn bỏ vào trong. Việc cuối cùng, cô chồm lên trên đầu giường, nơi treo một cái nỏ nhỏ. Cái nỏ này là do ông của Minh tặng hồi trước, giờ ông đã mất nhưng cô vẫn giữ theo bên mình. Cây nỏ này chỉ dài tầm nửa mét, nhưng sức mạnh của nó thì không có gì để bàn cãi. Cô lại đi qua bên bàn học của một cô bạn cùng phòng học ngành lâm sản, dưới chân bàn là một cái thùng đạn cũ, nơi đựng rất nhiều đinh và đồ nghề thợ mộc, cô tìm thấy chừng hơn hai tá đinh mười phân mà cô nhớ một lần cô bạn này lấy từ khu học nghề về.

Cạch

Một bóng người xuất hiện trước cửa phòng. Minh lập tức quay lại liền bị bóng đen đó đè sấp. Con thây ma tìm cách cắn lấy cắn để Minh, nhưng cô không có bất kỳ vũ khí gì trong tay, nỏ vẫn chưa lên đạn. Nước dãi và máu từ con thây ma nữ kia nhỏ ròng ròng, nóng hổi. Minh dùng tay trái chặn cổ nó lại, không cho nó cắn tiếp, tay kia quờ quạng, tìm một vũ khí gì đó. Cô không dám hét to, chỉ dám gầm gừ:

– Bỏ tôi ra, tôi không muốn hại cô.

Nhưng kẻ kia dường như không còn chút ý thức nào, tiếp tục cào xé, cái miệng cố gắng cạp cạp vào mũi của Minh. Cô biết, một vết cắn, là cô sẽ trở thành một trong số chúng. Bỗng nhưng, con thây ma ngã vật sang một bên, đầu của nó bị thủng một lỗ. Ai đó quăng cho cô một cây búa. Dùng hết sức, cô nện vỡ đầu con thây ma đang nằm co giật trên sàn Đứng dậy thở hổn hển, Minh quay lại, sau lưng nó là thằng nhóc tóc vàng nước ngoài lúc nãy. Nói là nhóc nhưng nó tầm mười sáu, mười bảy tuổi rồi, nó hỏi bằng giọng tiếng Việt lơ lớ:

– Trị…có sao không?

– Không sao- Minh vén tóc, hỏi- Em là ai?

– Teddy Edwards, American, xin làm quen

– Chị là Minh.

Cô dùng một cái áo móc trên dây lau hết máu trên mặt và tay mình, xong, cô nói:

– Đi theo chị, chị làm gì, chú mày làm thế, rõ chưa.

– Ok

Tự dưng Minh nhìn lại, thấy nụ cười của thằng Ted, nụ cười này, cô đã thấy từ trước, từ lâu rồi mà. Những con thây ma vật vờ kia, cô đã giết tụi nó, nhảy lên một chiếc xe máy và chạy về phía bờ hồ, nhưng chẳng may xe lại hỏng, trú tại khách sạn Sofitel, thằng Ted cứu được mấy đứa ở Nha Trang, trong đó có một đứa rất dũng cảm, ai nhỉ, à Khôi. Chia tay nhau ở ngã ba, cô đi xuống đồng bằng, giữa chừng bị một vụ lở đất chặn lại, chờ người tới cứu, đoàn xe bị thây ma tấn công, cô ngã xuống vực, được một ông tiều phu cứu, cô bị bắt gia nhập trại Trường Sơn, rồi gặp lại Khôi, đốt trại và rời khỏi đó. Gặp một người lính tên Phúc, người đã giúp cô rất nhiều, rồi rốt cuộc bị mù hai mắt và phải rời nhóm mà đi. Cây cầu ở vịnh Cam Ranh, trại quân sự chắc chắn và hoàn hảo, một vụ trao đổi với một gã buôn ma túy, những con ma da đầy trên mặt sông, trại thất thủ, Khôi biến dị, nổi giận và giết sạch mọi người xung quanh nó. Sáng, Khôi hồi tỉnh, cả ba đi về phía Nha Trang, vượt qua cây cầu đầy thây ma bằng những động cơ cánh quạt sắc bén, một chiếc Predator cứu tụi nó, tiếp tục di chuyển về phía nhà Khôi, Emberland đã dọn sạch nơi này, bắt ba mẹ nó đi, Khôi giao cho Minh một thanh gươm gia bảo của nhà nó. Cả nhóm ra ngã bảy, chúng gặp được những người sống sót khác, rồi bị tấn công bởi những con thây ma trong container sắt do kẻ thù bí ẩn thả xuống. Chạy ra tới biển, chúng đối đầu với một toán Emberland, phát hiện Arturia là con gái của tổng giám đốc Emberland và tên chỉ huy là Ares, anh của Arturia, cô vùng chạy thoát với vết thương trên vai, quay lại đồn công an, cô thuyết phục mọi người tấn công lũ giặc đang xâm lăng, mọi người nghe theo cô khi cô nói có phương tiện để trốn thoát. Tên mặc đồ Vest giết hết mọi người bằng khẩu súng biến dị của gã, Khôi bị chặt tay, nhưng hồi phục thành công và ngăn chặn Ares, một đám máy bay trực thăng quân sự xuất hiện từ phía biển, đáp xuống trước mặt cả nhóm, Minh mừng rỡ mở cửa khoang trực thăng.

Đoàng

Người ta nói, khi sắp chết, những kí ức trong quá khứ, sẽ ùa về trong đầu người đó, như một đoạn phim quay nhanh. Trên ngực cô, một lỗ đạn đen ngòm, máu ục ra từ vết thương. Thổ huyết, hơi thở Minh chầm chậm dần, tay chân dường như mất hết cảm giác. Cô không thấy đau, nhưng Minh chỉ có một ước muốn cuối cùng, là biết được số phận của Phúc, người chiến sĩ mà cô đã để mắt tới ngay từ khi gặp nhau. Nhưng, trước mặt cô, một người đàn ông đang đứng đó, tay chắp trước bụng, tay cầm một khẩu Revolver.

– Phúc, anh vẫn còn sống.

Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng để cơn sóng biển đưa hơi thở cuối cùng của mình ra đi.

– Chà, thiệt là bất ngờ, hơi đau lòng nhỉ.

Khôi đứng đó, suy sụp hoàn toàn, không nhấc nổi một ngón tay lên để trả thù cho kẻ vừa giết chị Minh. Một lúc sau, cậu bặm môi, phát ra những tiếng khô khốc:

– Anh Phúc, là anh sao? Mắt anh sao rồi?

Phúc nhếch mép cười, đá một mô cát dưới đất, nói:

– Khỏe, khỏe lắm nhóc ạ.

Đoàng

Arturia nổ súng, viên đạn bay lệch xuống đất, cát văng tung tóe.

– Ta nhớ rồi, ta nhớ ngươi là ai rồi.

Khôi đưa tay ngăn Arturia lại, nói:

– Anh, anh là kẻ làm cho tôi thế này phải không!

Phúc đưa ngón trỏ chỉ về phía Khôi, giơ hình khẩu súng lục và nói:

– Chuẩn!

– Vậy là thứ thuốc trong tàu Andromeda không phải là thuốc giải…

– Chính xác, ta chỉ thí nghiệm lên cơ thể ngươi một lần nữa thôi.

Khôi gằn giọng:

– Cha mẹ tao đâu!!!

Phúc búng tay một cái chóc, cửa một chiếc trực thăng mở ra, bên trong, cha và mẹ của Khôi đang bị trói bất tỉnh, trên người nhiều thương tích. Khôi chạy về phía trước, hét lên:

– Cha, mẹ

Chớp mắt, Phúc, mặt bộ quân phục màu xanh, đứng trước mặt nó:

– Từ từ đã chú em, nóng thế.

Cánh cửa khoang trực thăng mở ra hết, hai bên, cách cha mẹ nó chừng một mét, là hai con thây ma đang được xích cổ chân, chúng gầm gừ lao tới hai con mồi trước mặt chúng. Phúc thì thầm vào tai nó:

– Một là mày đi với tao, hai là họ chết, mà tao cũng không đảm bảo mạng của con bé kia đâu.

– Mày là ai?- Khôi, run sợ trước sức mạnh đe dọa của Phúc

– Tao à, tao tên thật là Shane, một GOD của Emberland. Chú phải cảm ơn anh đấy, không là bây giờ cả đám bị mấy quả tên lửa hạt nhân Tung Của cho đi tong rồi.

– Mục đích của mày là gì?

– Tao sẽ tạo ra những biến dị mới, khắp nơi trên thế giới này, để cho loài người bị tuyệt chủng, và một loài khác tiến hóa hơn sẽ nắm quyền kiểm soát thế giới. Mày là cá nhân tự nhiên đầu tiên trên thế giới. Mày là mẫu tiến hóa hoàn hảo. Mày là một loài của tương lai. Vì thế, tao không thể để bất cứ thế lực nào khác giết mày đâu, kể cả đó là cường quốc.

Khôi không tin vào tai mình nữa, kẻ đang đứng ngay cạnh nó, có tham vọng hủy diệt cả thế giới này, chính Emberland đã tiêu diệt mấy quả tên lửa hạt nhân của Trung Quốc, không phải vì Arturia, mà để giữ mạng của nó. Sau vài phút suy nghĩ, Khôi quay lại, nói với Phúc:

– Cho tôi một phút

– Cứ tự nhiên.

Chưa kịp nói gì, Arturia đã ôm chầm lấy Khôi:

– Anh….anh đi đâu,…?

– Anh phải đi em ạ, anh không thể trở nên bất hiếu được, em hãy giúp anh chăm sóc cha mẹ,  và đưa cho họ bảo vật của gia đình.

Khôi hôn vô trán Arturia, cô không khóc, cô ôm anh lần này thật chặt, vì sau này, có thể cả hai sẽ mãi mãi chia lìa nhau. Shane đứng đó, không can thiệp vào, hắn đeo kính đen, nhưng vẫn nhận ra vết bỏng trên mắt. Song, Khôi nói:

– Ông hãy hứa là sẽ bảo vệ Arturia.

– Dĩ nhiên. You have my words.

Arturia nắm tay Khôi, đi về phía trực thăng.

Ầm

Chiếc máy bay chở cha mẹ của Khôi phát ra tiếng động lớn. Phúc quay lại, thấy viên phi công từ từ bước ra, trên ngực hắn lấm tấm máu. Hắn lảo đảo gục xuống, bên cạnh hắn, hai cái xác thây ma nằm đó, bị chặt đầu. Một bóng người đứng đó, xiêu vẹo, rồi ngả gục xuống.

– Mày, Ares!!!! – Phúc đe dọa

– Tao đây, thằng chó, Emberland, mày, cấp dưới của tao, dám phản bội tao, tao không còn liên quan gì với mày nữa, tao sẽ tiêu diệt Emberland.

Ares đứng đó, trần như nhộng, máu me đầy người, dưới da gắn xương nổi lên thành từng cục. Ares nói tiếp:

– Khôi, mày đã đánh bại tao mà không giết, bây giờ, tao sẽ trả nợ cho gia đình mày. Còn mày!!!! DẬP THẰNG PHÚC RA CÁM CHO TAO!!!!

Khôi đứng dậy, móng vuốt nhọn hoắc chuẩn bị hành động, lầm bầm:

– Không cần phải nhắc….

a-your_body_is_the_sky_by_she_hates_mondays-d3f5tn7

Chương cuối cùng, kết thúc của sự khởi đầu……………